Bắt Taxi Lúc Nửa Đêm, 10 Tệ Thì Chạy 10 Km/h Thôi Chứ Sao? - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-18 16:39:59
Lượt xem: 3,867
Lý Song tức đến nỗi hít sâu một hơi: "Ông đang nói linh tinh cái gì vậy? Đứa trẻ cần làm phẫu thuật hôm nay là con của một tài xế taxi bình thường, tài xế taxi mà cũng được coi là nhà giàu à?"
Gã tài xế sững người, nhưng miệng vẫn cứng: "Ai mà biết các người có cố tình nói thế để lừa người không? Nếu để dân chúng biết các người chỉ cứu người giàu, chắc chắn sẽ gây ra phẫn nộ, đến lúc đó bác sĩ các người cũng chẳng sống yên được đâu!"
"Phó trưởng khoa Lý, đừng phí lời với hắn nữa! Xe lăn đến rồi, chúng ta lên ngay thôi!"
Đúng lúc này, một người phụ nữ tập tễnh chạy về phía gã tài xế xe đen.
Vừa chạy, bà vừa khóc nức nở: "Hướng Cường ơi, sao giờ anh mới đến? Con trai chúng ta không ổn rồi! Bệnh viện nói đã gọi bác sĩ trưởng khoa duy nhất có thể làm được ca phẫu thuật này, bảo là trong 20 phút sẽ đến, nhất định cứu được con. Nhưng không biết trên đường xảy ra chuyện gì, đến giờ bác sĩ đó vẫn chưa tới! Mấy bác sĩ, y tá bảo, nếu chậm thêm chút nữa, dù bác sĩ có đến cũng khó mà cứu nổi con!"
Trong đầu tôi như có tia chớp lóe lên, nhớ lại câu nói của gã tài xế khi bỏ tôi lại trên cao tốc:
"Chở cô chuyến này, Lưu Hướng Cường tôi đúng là xui xẻo hết mức!"
Thì ra, người tôi phải cứu hôm nay, chính là con trai của gã tài xế chạy chiếc xe đen này!
Gã tài xế xe đen nghe xong lời của người phụ nữ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn lay mạnh vai người phụ nữ, hỏi dồn: "Em nói cái gì vậy? Trên điện thoại không phải em bảo con chỉ bị cảm thôi sao?"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào không thành lời: "Em không dám nói với anh rằng tình hình của con nghiêm trọng thế nào. Em sợ anh lái xe giữa đêm mà suy nghĩ lung tung, nên không dám nói sự thật. Giờ phải làm sao đây? Nếu con không qua khỏi, em cũng không sống nổi nữa!"
Lúc này, người phụ nữ nhìn thấy tôi, lập tức buông tay gã tài xế, quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Trưởng khoa Tần, cuối cùng chị cũng đến! Xin chị, mau vào xem, con tôi còn cứu được không?"
Bà ấy vội vàng muốn kéo tôi đứng lên đi đến phòng phẫu thuật, nhưng khi thấy tôi không đứng dậy nổi, bà liền hoảng hốt hỏi:
"Bác sĩ? Chân của chị làm sao vậy?"
Bà cúi xuống nhìn đầu gối tôi, thấy cả hai đầu gối đã sưng vù, thấm đầy máu.
"Trời ơi, ai là người đã khiến trưởng khoa Tần thành ra thế này? Nếu hôm nay con tôi không được làm phẫu thuật, tôi nhất định sẽ kéo người đó c.h.ế.t cùng!"
Lúc này, một người đi ngang qua chen vào: "Còn ai nữa, chẳng phải là chồng chị sao? Hắn nói không cho bác sĩ cứu con nhà giàu, cố tình ngáng chân bác sĩ, giờ thì sao, chính bác sĩ lại là người đến cứu con hắn đấy!"
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán. Người phụ nữ quay sang nhìn Lưu Hướng Cường bằng ánh mắt sắc như dao:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-taxi-luc-nua-dem-10-te-thi-chay-10-kmh-thoi-chu-sao/chuong-8.html.]
"Anh giải thích đi! Tại sao anh lại làm vậy với trưởng khoa Tần?"
Lưu Hướng Cường ngây ra, lắp bắp: "Em... em đừng nóng, nghe anh giải thích đã!"
Không thể chịu thêm được nữa, tôi quay sang bảo Lý Song: "Đi thôi, xem tình hình đứa trẻ thế nào."
Nhưng đã quá muộn.
Vì bị trì hoãn quá lâu trên đường, ca phẫu thuật không còn kịp thời gian nữa.
Tôi và Lý Song bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Người phụ nữ vội vã chạy tới, hỏi trong hy vọng mong manh: "Thế nào rồi, bác sĩ? Con tôi có cứu được không?"
Tôi nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của người phụ nữ và lắc đầu.
Lưu Hướng Cường đứng từ xa, khi tôi đi ngang qua, hắn đột nhiên quỳ sụp xuống.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã nghe thấy tiếng hắn dập đầu xuống sàn từng cái một, vang dội cả hành lang:
"Trưởng khoa Tần, tôi sai rồi, cầu xin chị tha thứ! Xin chị, cứu lấy con tôi! Nó là đứa con duy nhất của tôi, chúng tôi phải chuẩn bị suốt năm năm mới có thể sinh được đứa trẻ này. Xin chị đừng bỏ rơi con tôi!"
Tôi nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng:
"Lưu Hướng Cường, người từ bỏ con trai anh, không phải là tôi, mà chính là anh!"
"Anh còn nhớ tôi đã nói gì không? Nếu đứa trẻ này chết, người có tội lớn nhất chính là anh!"
"Chính anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trai mình! Kẻ đáng bị trừng phạt nhất chính là anh!"
Tôi hét lớn, giọng nói vang vọng khắp hành lang.
Người phụ nữ rơi nước mắt, đỡ lấy Lưu Hướng Cường: "Anh à, bác sĩ Tần nói con chết, người có lỗi lớn nhất là anh, ý cô ấy là sao vậy?"
Lưu Hướng Cường cúi gằm mặt, không nói một lời.
Lúc này, cảnh sát xuất hiện:
"Ông là Lưu Hướng Cường đúng không? Chúng tôi nhận được trình báo, ông bị nghi ngờ phạm tội cưỡng đoạt tài sản và cố ý gây nguy hiểm trên đường cao tốc. Chúng tôi sẽ đưa ông về tạm giam!"