Bắt Taxi Lúc Nửa Đêm, 10 Tệ Thì Chạy 10 Km/h Thôi Chứ Sao? - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-18 16:39:44
Lượt xem: 3,370
Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, chỉ còn hai giây nữa là chuyển sang đèn xanh.
Ngay lúc đó, "Rầm!" – một tiếng va chạm vang lên.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, c.h.ế.t tiệt, lại là gã tài xế xe đen đó.
Hắn bám chặt lấy chúng tôi như một miếng cao su không thể gỡ ra, quyết không buông tha.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Không có thời gian để đôi co với hắn, tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi 120:
"Trung tâm cấp cứu 120 phải không? Tôi là Tần Hoài Vi, trưởng khoa não bệnh viện nhi tỉnh. Hiện tại tôi đang ở ngã tư Nhân Tâm Lộ, bên trái. Trên xe có một bệnh nhân bị đau tim đột ngột, tên là Tống Viễn, nam, đã uống thuốc trợ tim. Xe của tôi vừa bị đ.â.m từ phía sau, không thể đưa bệnh nhân đến bệnh viện kịp thời. Xin hãy cử xe cấp cứu đến ngay lập tức!"
Sau khi gọi xong, tôi quay sang dặn Lý Khả Tinh:
"Dì không còn thời gian ở đây xử lý vấn đề này nữa. Con ở đây trông xe, chụp lại hiện trường, báo cảnh sát nếu cần. Con làm được chứ?"
Lý Khả Tinh đỡ đầu Tống Viễn, bình tĩnh đáp: "Dì Tần, con biết phải làm gì!"
"Tốt lắm!"
Nói xong, tôi mở cửa xe bước xuống.
Nếu để bệnh viện lái xe đến đón, họ sẽ phải đi qua ba đèn giao thông, mất ít nhất ba phút chờ mỗi đèn.
Nhưng tôi có thể chạy đường tắt, nếu chạy nhanh chỉ mất ba phút.
Hơn nữa, tôi còn nghĩ đến một cách nhanh hơn: chặn một chiếc xe điện.
Khu vực này là nội thành, gần bệnh viện, dù nửa đêm vẫn có người đi xe điện.
Xe điện không phải dừng đèn đỏ, có thể luồn lách, chỉ mất chưa đến một phút là đến ngay cửa khoa cấp cứu.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức chạy.
Nhưng chưa kịp đi xa, gã tài xế xe đen đã cười nham hiểm, túm lấy áo tôi:
"Chạy đi đâu? Là tôi đ.â.m xe cô, chẳng lẽ cô không chờ tôi đền tiền sao?"
Tôi siết chặt nắm tay, dồn sức vào cánh tay phải, giáng mạnh một cú chỏ vào sống mũi hắn.
Cú đánh trúng ngay giữa mũi, khiến hắn đau đớn, phải buông tay ra để ôm lấy mặt mình.
Tôi không bỏ lỡ cơ hội, quay người và chạy như bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-taxi-luc-nua-dem-10-te-thi-chay-10-kmh-thoi-chu-sao/chuong-7.html.]
Đúng lúc đó, một cô gái đeo khẩu trang đang chạy xe máy ngang qua.
Tôi lập tức giơ tay chặn lại: "Tôi là bác sĩ khoa cấp cứu, xin cô làm ơn chở tôi đến khoa cấp cứu bệnh viện nhi tỉnh. Có một đứa trẻ đang chờ tôi phẫu thuật mở sọ!"
Tôi nhanh chóng đưa ra chứng chỉ bác sĩ đã chuẩn bị sẵn.
Cô gái chỉ nói đúng một câu: "Lên xe!"
Xe máy lao đi như một cơn gió, tiến thẳng về phía đường nhỏ dẫn đến khoa cấp cứu.
Vừa nhảy xuống xe, tôi đã thấy phó trưởng khoa Lý Song hối hả chạy tới:
"Cuối cùng chị cũng đến! Đồng phục phẫu thuật đã chuẩn bị xong, mau lên, chậm một phút thôi là không cứu được nữa rồi!"
Tôi đưa túi xách cho Lý Song, cả hai người vội vàng chạy lên lầu.
Nhưng đúng lúc này, một cái chân bất ngờ chìa ra từ bên cạnh, khiến tôi không kịp phản ứng, ngã sụp xuống đất.
Hai đầu gối tiếp đất mạnh, cơn đau nhói lên khiến tôi không thể đứng dậy ngay được.
Lý Song vội đỡ lấy tôi, quay sang hét lớn với người đàn ông vừa chìa chân: "Ông làm gì vậy? Không thấy có người đang chạy à?"
Giọng nói đáng ghét kia lại vang lên:
"Muộn một phút là không cứu được đúng không? Vậy thì tốt, tôi ngáng chân cô một chút, không đi được nữa, thế là kéo dài thêm vài phút đấy!"
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và sát khí:
"Tôi không biết ông hận bác sĩ đến mức nào, nhưng tôi nói cho ông biết, nếu đứa trẻ này c.h.ế.t đêm nay, ông chính là kẻ sát nhân! Nhớ kỹ lời tôi: nếu đứa trẻ này không qua khỏi, tất cả là do hành động của ông gây ra! Những gì ông làm với tôi tối nay, tôi đều đã ghi âm và quay video lại. Đến lúc cảnh sát tới, ông đừng hối hận mà khóc lóc!"
Gã tài xế xe đen nhún vai, vẻ mặt bất cần: "Chết thì c.h.ế.t thôi, đâu phải con tôi! Cô tức giận như thế, chẳng qua là vì tôi cắt đứt đường kiếm tiền của cô, đúng không?"
Lý Song ngơ ngác hỏi: "Bác sĩ Tần, ông ta đang nói gì thế? Cái gì mà đường kiếm tiền?"
Tôi cười khổ: "Ông ta khăng khăng cho rằng tôi đang cứu con của một gia đình giàu có. Khi đi taxi, giữa đường ông ta tự ý tăng giá, nói 10 tệ chỉ chạy 10 km/h, muốn chạy 120 km/h thì phải trả 2400 tệ. Sau đó lại hét giá lên 4800 tệ. Điện thoại tôi hết pin, không thể trả tiền, thế là ông ta ném tôi xuống đường cao tốc!"
Lý Song lúc này mới nhận ra quần áo tôi đã ướt sũng: "Chẳng trách chị lại ướt hết thế này!"
Cô ấy cố gắng đỡ tôi đứng lên, nhưng cơn đau khiến tôi không thể nào đứng vững.
"Trưởng khoa Tần, chị còn làm được ca phẫu thuật này không?"
Tôi nghiến răng nói: "Mau lấy một chiếc xe lăn lại đây, dù thế nào tôi cũng phải thử!"
Gã tài xế xe đen hừ lạnh: "Kiếm tiền từ đám nhà giàu, đúng là dốc hết sức mình, đúng không, trưởng khoa Tần?"