Bắt Taxi Lúc Nửa Đêm, 10 Tệ Thì Chạy 10 Km/h Thôi Chứ Sao? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-18 16:39:28
Lượt xem: 3,256
Lý Khả Tinh nổi nóng, trực tiếp ném lon nước ngọt trong tay về phía gã tài xế.
Không ngờ, hắn chẳng tức giận mà còn cười: "Tôi cố tình không để cô ấy cứu người đấy. Đám bác sĩ như các người, nửa đêm mà chịu đi cứu người thì hẳn là cứu bọn nhà giàu. Nếu chúng tôi - những người bình thường gặp chuyện, có mời nổi những trưởng khoa như cô ấy đến phẫu thuật không?"
"Tôi nói cho các người biết, đứa trẻ cần phẫu thuật kia chỉ có thể trách mình xui xẻo, gặp phải người như tôi, thay trời hành đạo. Tại sao người giàu lại được điều trị tốt như vậy, còn chúng tôi thì không?"
Tôi nghiến răng, hét lên với gã tài xế:
"Ông dựa vào đâu mà cho rằng tôi chỉ cứu người giàu? Bao nhiêu năm hành nghề, tôi luôn nhận những ca khó mà người khác không làm được, chưa từng phân biệt đối xử. Tôi đã nghe nói, đứa trẻ hôm nay cần cứu là con của một tài xế taxi bình thường. Ông có biết nếu đứa trẻ đó chết, gia đình này sẽ tan nát không?"
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng tôi.
Là bác sĩ nhiều năm, tôi đã trải qua quá nhiều cay đắng và hiểu lầm.
Tôi biết mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân hiện nay rất căng thẳng.
Có những bác sĩ tồi làm hoen ố danh tiếng nghề nghiệp.
Nhưng còn nhiều hơn thế là những bác sĩ có lương tâm, đang tận tụy ở tuyến đầu.
Họ mang lòng nhân ái cứu người, nhưng lại bị gán những tội danh oan uổng.
Họ đội nắng đội mưa, đi khắp nơi để cứu người, nhưng lại bị cản trở hết lần này đến lần khác.
Tôi nghĩ rằng, nói đến đây rồi, gã tài xế hẳn phải nhường đường cho chúng tôi.
Nhưng không, hắn chỉ ngừng lại một chút rồi cười nhạt:
"Cô nói cô là trưởng khoa mà đi cứu con của một tài xế taxi? Nói ra ai mà tin chứ!"
"Tôi nói cho các người biết, hôm nay muốn thuận lợi đến bệnh viện nhi, thì phải vượt qua tôi đã!"
"Tôi tin là bọn nhà giàu đó đã cho cô không ít tiền. Giờ điện thoại của cô có pin rồi đúng không? Chuyển cho tôi 100 ngàn tệ, tôi đảm bảo không cản xe các người nữa, để các người đi thẳng một đường đến bệnh viện!"
Tống Viễn trừng mắt, hỏi gằn: "Nếu không đưa thì sao?"
"Nếu không? Tao sẽ chơi trò đụng xe với tụi mày!"
"Tụi mày mà không kịp đến bệnh viện, đứa trẻ kia chắc chắn sẽ chết!"
Lúc này, điện thoại của Lý Song gọi đến: "Trưởng khoa Tần, chị đến đâu rồi? Đứa trẻ tối đa chỉ còn cầm cự được năm, sáu phút nữa thôi."
Tôi nghiến răng đáp: "Qua khỏi lối ra là xuống được cao tốc rồi. Xin hãy cố gắng kéo dài thêm chút thời gian nữa!"
Lúc này, xe của Tống Viễn đã bị ép đến mức lảo đảo, lúc nghiêng trái lúc nghiêng phải.
Nhìn sắc mặt cậu ta tái nhợt, tôi lập tức nhận ra điều bất thường.
"Tống Viễn có phải bị bệnh tim không?"
Tôi quay sang hỏi Lý Khả Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-taxi-luc-nua-dem-10-te-thi-chay-10-kmh-thoi-chu-sao/chuong-6.html.]
Cô ấy cũng bắt đầu hoảng: "Con chưa nghe cậu ấy nói gì về bệnh tim cả. Dì Tần, giờ phải làm sao đây?"
Những năm kinh nghiệm lâm sàng lúc này phát huy tác dụng.
Tôi bình tĩnh hơn bao giờ hết, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc trợ tim mà tôi luôn mang theo bên mình từ khi làm bác sĩ.
"Đạp phanh, dừng xe ngay bên lề!"
Tôi bảo Tống Viễn dừng xe ở lề đường của đoạn dốc.
"Đứa trẻ kia rất quan trọng, nhưng mạng sống của cậu cũng không kém phần quan trọng! Uống thuốc ngay!"
Gã tài xế xe đen thấy chúng tôi dừng xe, tưởng rằng chúng tôi đã sợ, liền gào lên: "Muốn đua xe với tôi sao? Hai đứa nhóc lóc chóc cộng thêm một con bác sĩ già, còn non lắm!"
Nói xong, hắn mở cửa xe bước xuống, tay cầm mã QR.
Rõ ràng, hắn vẫn chưa quên chuyện đòi tiền.
Tôi đỡ Tống Viễn ra ghế sau, để Lý Khả Tinh chăm sóc cậu ấy, sau đó bước về phía ghế lái.
"Đua xe à?"
Tôi lẩm bẩm với chính mình, ánh mắt sáng lên.
"Tôi chưa từng thua bao giờ đâu!"
Gã tài xế xe đen thấy tôi ngồi vào ghế lái, liền mỉa mai:
"Ồ ồ ồ! Đàn ông không ổn, giờ đổi sang phụ nữ lái à? Tôi chỉ muốn nói một điều: phụ nữ lái xe thì không gì tệ hơn đâu!"
Nói xong, hắn cũng lùi về, ngồi lại ghế lái của mình.
Tôi thắt dây an toàn, cài số, hạ phanh tay.
Rồi từ từ đạp ga.
Chỉ nghe một tiếng "rầm", xe lao vút đi như một mũi tên vừa rời khỏi cung.
Tôi lách qua trái, khiến xe đen bị bỏ lại bên phải phía sau.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Rồi lách qua phải, để xe đen rơi về bên trái.
Gã tài xế xe đen cố gắng đuổi theo, nhưng tôi đã bỏ hắn một quãng xa.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã qua trạm thu phí, ra khỏi cao tốc.
Phía trước chỉ còn một đèn giao thông nữa, rẽ trái là đến bệnh viện.
Tôi nhìn đồng hồ, toàn bộ hành trình chỉ mất ba phút.
Vẫn còn hai phút để tranh thủ!