Bắt Taxi Lúc Nửa Đêm, 10 Tệ Thì Chạy 10 Km/h Thôi Chứ Sao? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-18 16:39:08
Lượt xem: 3,845
Tôi nhận lấy viên kẹo, bóc vỏ.
Khả Tinh mỉm cười nhẹ nhàng: "Tay dì đẹp thật đấy, đừng lo lắng nhé, Tống Viễn lái xe nhanh và an toàn lắm, chắc chắn sẽ kịp đưa dì đến bệnh viện làm phẫu thuật cho đứa trẻ đó!"
Tôi gật đầu.
Kẹo tan dần trong miệng, vị ngọt dịu khiến tôi cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn một chút.
Ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại, định tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút, thì bất ngờ một chiếc taxi từ làn phải lao chéo sang, cắt ngang đầu xe chúng tôi.
"Chết tiệt! Cái quái gì thế này? Phía trước rõ ràng không có xe, sao lại bất thình lình chuyển làn cắt vào đầu xe chúng ta? Suýt nữa thì va vào bên phải xe tôi rồi!"
Tống Viễn hét lên, tức đến mức đập mạnh tay lên vô lăng, phát ra âm thanh vang dội.
Cậu ta bấm còi inh ỏi để bày tỏ sự bất mãn.
Lúc đó trời vẫn mưa lớn, tôi không để ý nhiều đến chiếc xe phía trước chuyển làn, chỉ nhắc Tống Viễn:
"Chúng ta đang gấp, không cần bận tâm đến mấy kẻ ngu ngốc, cứ chuyển qua làn phải mà đi tiếp."
Tống Viễn nhìn chiếc xe trước mặt, khịt mũi đầy khinh thường, nhưng cũng không muốn tranh cãi thêm. Cậu ta liền đánh lái chuyển sang làn phải.
Tuy nhiên, không lâu sau, chiếc xe kia lại đổi làn, một lần nữa chắn ngay trước mặt chúng tôi.
Điều khiến người ta tức điên hơn là đối phương còn giảm tốc độ!
Lúc này, Tống Viễn tức đến mức la hét om sòm. Cậu ta bật đèn khẩn cấp, bấm còi lần nữa, sau đó nhanh chóng chuyển qua làn trái để vượt lên.
Nhưng khi vừa nhấn ga tăng tốc, chiếc xe kia cũng ngay lập tức chuyển về làn trái, tiếp tục cản đường.
"Chết tiệt! Đây rốt cuộc là thứ gì thế này? Sao cứ nhắm vào tôi vậy? Tôi nhớ mình có thù oán gì với ai đâu!"
Lý Khả Tinh ngồi phía sau khẽ cười mỉa mai: "Cậu quên rồi à? Hồi trước hoa khôi trường, Tôn Mộng Mộng, tỏ tình với cậu mà cậu dám từ chối thẳng trước mặt cả trường. Nếu là tôi, tôi cũng muốn dạy cho cậu một bài học!"
Tống Viễn hét lên: "Lý Khả Tinh, chẳng lẽ cậu không biết tôi từ chối Tôn Mộng Mộng là vì tôi đã thích người khác rồi à!"
Lý Khả Tinh không nói gì nữa, Tống Viễn cũng im bặt.
Tôi liếc nhìn cậu ta, tai cậu ta đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Lúc này, mưa bắt đầu ngớt đi nhiều. Tôi lau lớp sương mờ trên kính xe và cuối cùng cũng nhìn rõ biển số xe phía trước: CL7908.
Đó chính là chiếc taxi ban nãy, gã tài xế đã đòi tiền quá đáng rồi bỏ tôi lại trên đường cao tốc.
"Tống Viễn, vượt qua hắn đi, người này cố tình cản đường đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-taxi-luc-nua-dem-10-te-thi-chay-10-kmh-thoi-chu-sao/chuong-5.html.]
"Sao cơ?" Tống Viễn ngạc nhiên liếc nhìn chiếc xe đen bên phải.
Tôi vừa lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát giao thông cao tốc, báo cáo về chiếc xe CL7908, vừa trả lời câu hỏi của Tống Viễn:
"Bởi vì hắn không muốn tôi cứu người!"
"Đúng là đồ vô liêm sỉ!" Tống Viễn chửi một câu.
Khi cậu ấy chuẩn bị chuyển sang làn phải, tôi nhìn về phía trước và nhận thấy tốc độ của xe phía trước so với chúng tôi đang nhanh hơn rất nhiều.
Tôi bảo Tống Viễn từ từ đạp phanh.
Quả nhiên, chiếc xe phía trước bị lừa, đèn phanh lập tức sáng lên.
Ngay lúc đó, tôi hét lên: "Nhanh lên, Tống Viễn! Chuyển làn ngay, phía trước có đoạn dốc, chúng ta có thể ra khỏi cao tốc! Hắn không chặn được chúng ta đâu!"
Kỹ năng lái xe của Tống Viễn thực sự không tệ.
Cậu ta nhanh chóng đổi làn và đạp ga hết mức.
Chiếc xe gầm rú một tiếng, chúng tôi rẽ sang làn phải, chuẩn bị ra khỏi cao tốc.
Khi tất cả mọi người trong xe đều thở phào nhẹ nhõm, chiếc xe đen phía sau bất ngờ tăng tốc và lao thẳng đến lối ra.
Lối ra giới hạn tốc độ 60 km/h, đường hẹp và nhiều khúc cua.
Chỉ trong chốc lát, hai xe đã chạy song song.
Lúc này, cửa kính xe bên phải hạ xuống, tài xế bên trong thò tay ra, giơ ngón tay giữa về phía tôi.
"Con khốn, dám báo cảnh sát? Tao đ.â.m c.h.ế.t mày ngay bây giờ!"
Tôi cũng hạ kính xe, chửi thẳng: "Đồ không biết xấu hổ, cẩn thận sau này con cái không có hậu môn!"
Không ngờ gã tài xế lại cười lớn: "Cô yên tâm, con trai tôi không chỉ có hậu môn mà còn rất đẹp trai, học hành xuất sắc nữa! Sao? Cô thất vọng chưa?"
Tống Viễn cũng bị lời nói của gã tài xế làm ghê tởm, cậu ta hét qua cửa sổ: "Ông có con mà còn làm những việc thất đức thế này! Ông có biết người đặt xe là bác sĩ ở bệnh viện nhi không? Cô ấy đang vội đi cứu người đấy! Làm vậy chẳng khác nào g.i.ế.c người, ông có biết không?"
Trước đó, tôi đã kể cho Tống Viễn và Lý Khả Tinh nghe về những gì gã tài xế này đã làm.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hai đứa trẻ trong xe tức đến mức suýt nữa mở cửa lao xuống đánh gã tài xế xe đen.
Không ngờ, hắn ta lại cười lớn hơn:
"Tôi biết chứ, Tần Hoài Vi, trưởng khoa não bệnh viện nhi tỉnh Hồ Nam. Cô ấy vừa lên xe tôi đã nhận ra ngay, từng lên tivi chứ gì, là bác sĩ duy nhất ở tỉnh này làm phẫu thuật mở sọ mà không thất bại lần nào, đúng không?"
"Vậy mà ông còn ngăn cản cô ấy cứu người?"