Bắt Taxi Lúc Nửa Đêm, 10 Tệ Thì Chạy 10 Km/h Thôi Chứ Sao? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-18 16:37:50
Lượt xem: 2,191
Ba giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ khoa cấp cứu.
"Trưởng khoa Tần, có một đứa trẻ bị xuất huyết nội sọ nghiêm trọng. Ca phẫu thuật này chỉ có cô làm được, xin cô hãy đến bệnh viện trong vòng 30 phút!"
Xe nhà đang gửi đi sửa, lúc này chỉ còn cách gọi taxi. May mắn là nhà tôi ở ngay cửa ngõ cao tốc. Nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần 20 phút là tôi có thể đến nơi!
Vừa lên xe, tôi lập tức nói với tài xế: "Chào anh, đưa tôi đến bệnh viện nhi tỉnh! Tôi đang vội đi làm phẫu thuật, phiền anh chạy nhanh một chút!"
Nói xong, tôi nhanh chóng mở điện thoại, xem đoạn video của bệnh nhân mà đồng nghiệp gửi trong nhóm.
Khoảng thời gian trên xe này, tôi có thể tranh thủ tìm hiểu tình hình của bệnh nhân, để đến bệnh viện có thể bắt đầu phẫu thuật ngay lập tức.
Qua video, tôi thấy bệnh nhân là một bé trai tám tuổi. Hình ảnh CT cho thấy động mạch phình bị vỡ, gây xuất huyết 40ml.
[Tất cả ổn định, tôi đang trên đường cao tốc. Chuẩn bị sẵn sàng cho ca phẫu thuật mở sọ!] Tôi gửi tin nhắn trong nhóm, chỉ đạo khoa cấp cứu chuẩn bị phòng mổ.
[Thật sự vất vả cho cô rồi, trưởng khoa Tần. Nghỉ được một ngày mà lại bị gọi quay lại. Nhưng ca này chỉ có cô làm được, chúng tôi không còn cách nào!]
Phó trưởng khoa Lý Song nhắn trong nhóm.
Tôi không nói gì thêm. Gần đây bệnh viện giảm lương, giảm nhân sự, ai cũng gặp khó khăn.
Phó trưởng khoa Lý Song còn khó khăn hơn tôi nhiều. Hai tháng qua, từ khi mùa đông bắt đầu, cô ấy chưa được nghỉ ngày nào.
Ít nhất hôm qua, tôi còn được nghỉ một ngày.
Mặc dù vừa mới về nhà nằm xuống nghỉ ngơi, tôi lại bị gọi quay lại bệnh viện. Nhưng tôi không có gì để phàn nàn.
Là một nhân viên y tế, tôi luôn nhớ lời thề Hippocrates: "Luôn đặt sức khỏe và hạnh phúc của bệnh nhân lên hàng đầu!"
Nghĩ đến điều đó, tôi cố gắng nhắm mắt lại. Phẫu thuật đòi hỏi rất nhiều thể lực, nên tôi phải tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng lúc này, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang di chuyển một cách chậm chạp, chậm đến mức khó tin. Các xe khác cứ lần lượt lao vút qua chúng tôi.
Tôi nghĩ tài xế có thể đã ngủ gật, liền vội vàng lay ông ta tỉnh.
"Anh ơi, cẩn thận, đừng ngủ gật nhé! Đây là đường cao tốc, chạy chậm thế này rất nguy hiểm!"
Không ngờ tài xế không hề ngủ, mà lại cười nhạt: "Cô đùa à? Tôi biết đây là đường cao tốc, tôi đâu có cần một người phụ nữ như cô dạy tôi lái xe?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-taxi-luc-nua-dem-10-te-thi-chay-10-kmh-thoi-chu-sao/chuong-1.html.]
Nghe giọng điệu khó chịu của ông ta, tôi liền nhìn kỹ người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
Gương mặt đầy thịt, nhìn qua đã thấy không phải người dễ đối phó.
Giữa đêm khuya lại đang ở trên cao tốc, tôi không muốn xảy ra chuyện gì làm chậm trễ ca phẫu thuật. Vì thế, tôi đành nhẫn nhịn không nói gì thêm.
Nhưng tốc độ của ông ta thật sự quá chậm.
Tôi liếc nhìn bảng đồng hồ, chỉ thấy tốc độ tối đa là 10 km/h.
Nếu cứ như vậy, tôi sẽ không thể đến bệnh viện kịp thời.
Ông ta nói chuyện rất khó nghe, coi thường phụ nữ thì tôi có thể bỏ qua, nhưng tốc độ này sẽ khiến tôi không kịp cứu người. Và với một gia đình, mất đi một đứa trẻ là một bi kịch không gì có thể bù đắp.
Nghĩ đến đây, tôi không quan tâm ông ta sẽ khó chịu thế nào nữa, liền lên tiếng thúc giục:
"Anh ơi, làm ơn chạy nhanh hơn được không? Tôi đang trên đường đến bệnh viện nhi để làm phẫu thuật, rất gấp ạ!"
Gió lạnh ngoài cửa sổ rít lên từng hồi, tài xế vẫn im lặng.
Tôi nghĩ ông ta không nghe thấy, liền nhấn mạnh thêm lần nữa: "Anh ơi, làm ơn chạy nhanh hơn giúp tôi!"
Lúc này, ông ta mới chậm rãi mở miệng: "Này người đẹp, chuyến này cô dùng mã giảm giá, cả quãng đường xa thế này mà chỉ có 10 tệ thôi!"
"Để tôi nói cho rõ, tiền nào của nấy. Chuyến này chỉ đáng giá 10 tệ thì tôi chỉ chạy 10 km/h."
Nói xong, ông ta không quên ngoảnh lại chế giễu: "Nghèo thế thì đừng đi taxi làm gì! Đi bộ đi, không mất xu nào, tiết kiệm biết bao!"
"Đã nói là có việc gấp, nếu thật sự gấp thì thuê xe riêng ấy! 200 tệ, muốn chạy nhanh bao nhiêu cũng được!"
Tôi nghe ra ý đồ của ông ta.
Rõ ràng ông ta không hài lòng vì tôi dùng mã giảm giá cho chuyến này, khiến ông ta kiếm được ít tiền.
Nhưng đây là đặt xe qua ứng dụng hợp pháp, mã giảm giá là hệ thống tự áp dụng, đâu phải lỗi của tôi?
Tuy nhiên, đây không phải lúc tranh cãi với ông ta. Tôi sốt ruột đến phát điên, chỉ có thể hỏi thẳng: "Vậy anh nói đi, bao nhiêu tiền thì anh sẽ chạy nhanh hơn?"
"Ồ, cuối cùng cô cũng hỏi đúng vấn đề rồi đấy!"
"Tôi nói đơn giản nhé: tiền nào của nấy! 10 tệ thì 10 km/h, 20 tệ thì 20 km/h, 30 tệ thì 30 km/h."
"Xem cô muốn chạy bao nhiêu thì trả bấy nhiêu thôi!"