Bất Phụ Thường Ninh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:06:08
Lượt xem: 451
Sau khi hết hạn cấm túc, Hoàng thượng thăng chức vị cho ta, giờ đây ta cuối cùng cũng lên được hàng Phi, có thể có gian bếp nhỏ của riêng mình rồi. Cuộc sống viên mãn rồi.
Hôm đó Triệu Tiệp dư nhìn thấy ta, giọng điệu chua loét nói ta số mệnh thật tốt. Ta mỉm cười đáp lại nàng ta, ta cũng thấy vậy.
Lại đến ngày thỉnh an Hoàng hậu.
Lần này ta ngoan ngoãn đến mức không dám ngẩng đầu lên. Không ngờ sau khi thỉnh an kết thúc, Hoàng hậu lại giữ ta lại. Nụ cười của nàng ấy lại trở về với dáng vẻ hòa nhã như lần đầu gặp mặt.
"Dung phi, mấy hôm trước bản cung mới học làm một loại điểm tâm, nghe nói muội rất thích ăn, nên ta muốn mời muội tới nếm thử."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu. Sao nàng ấy lại ban đồ cho ta nữa? Nhưng lần này là điểm tâm, hẳn là không có chuyện gì đâu nhỉ? Nhìn điểm tâm trên bàn, lại nhìn Hoàng hậu, ta nhịn không được đưa tay lấy một miếng.
Thật khó ăn.
Ta nhíu mày, thành thật nhìn Hoàng hậu: "Nương nương làm rất tốt, lần sau đừng làm nữa."
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu lập tức cứng đờ. Nàng ấy nhìn ta với nụ cười gượng gạo.
"Dung phi không ăn thêm chút nữa sao?"
Ta đẩy đĩa về phía trước, xua tay từ chối.
"Không cần đâu nương nương, thật sự rất khó ăn."
Lần này Hoàng hậu không phạt ta mà trực tiếp đuổi ta ra ngoài. Nhưng ta cảm thấy, nàng ấy cho ta ăn điểm tâm khó ăn như vậy, chính là đang trừng phạt ta. Ta về nhất định phải ăn năm miếng, không, mười miếng bánh ngọt để cứu vớt vị giác của mình.
Về sau dường như Hoàng hậu đã tìm thấy niềm vui gì đấy, thỉnh thoảng lại gọi ta qua thử điểm tâm. Thật lòng mà nói, mỗi lần đi ta đều mang theo kỳ vọng, hy vọng tay nghề của Hoàng hậu nương nương ngày càng tiến bộ.
Có điều kết quả lại là càng về sau càng khó ăn hơn trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-phu-thuong-ninh/chuong-9.html.]
Trước kia ít ra món ăn còn có vẻ ngoài đẹp mắt. Lần này nàng lại trực tiếp làm ra một đĩa cứt chó!
Nhìn đĩa điểm tâm vàng khè, tạo hình kì quái trong đĩa, ta dùng vẻ mặt thống khổ nhìn Hoàng hậu, ủ rũ hỏi nàng: "Thứ này ăn vào thật sự sẽ không c.h.ế.t người sao?"
Hoàng hậu nương nương nghe vậy bỗng nhiên cười. Nàng đưa tay sờ sờ đầu ta, ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Không phải đầu óc không tốt sao? Sao lại kén ăn như vậy hả?"
Ta có chút tức giận. Cho dù là kẻ ngốc, cũng không đến mức ăn được thứ này chứ? Nhìn biểu cảm của ta, Hoàng hậu phốc một tiếng bật cười.
"Được rồi, bổn cung không trêu ngươi nữa, ngươi tự mình đi chơi đi." Lời nàng nói giống như đang huấn luyện chó vậy.
Ta buồn bực trở về cung. Vừa ngồi xuống, lại bị Quý phi gọi tới. Nàng có chút lo lắng hỏi Hoàng hậu có làm khó ta không. Ta nghe vậy lập tức kích động, múa may khoa chân múa tay ra hiệu đồ Hoàng hậu làm khó ăn đến mức nào. Quý phi cười sờ sờ đầu ta, nói: "A Ninh nhà chúng ta ngốc có phúc của người ngốc."
Khi đó ta còn không hiểu thâm ý trong lời nói của Quý phi nhưng chờ đến ngày ta thật sự hiểu ra, tất cả đều đã quá muộn.
Quý phi mang thai, phi tần trong cung vốn đã không nhiều, được sủng ái lại càng không có mấy người. Cho nên, Quý phi đang mang thai hoàng trưởng tử của Hoàng thượng. Ta và Cảnh Dung đều rất vui mừng. Trên mặt Quý phi cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Không bao lâu, Thục phi cũng tới. Nàng nhìn bụng Quý phi tấm tắc khen ngợi: "Cái bụng của ngươi thật đúng là tranh khí."
Quý phi nói với ta: "Thục phi nương nương là người không tệ, chỉ là cái miệng này, lúc có lý không tha người, lúc không có lý cũng có thể nói ra ba phần lý lẽ."
Hôm nay có rất nhiều phi tần tới chúc mừng, nhưng ta không ngờ Hoàng hậu cũng tới. Phía sau nàng còn đi theo Triệu Tiệp dư, có lẽ hai người đã gặp nhau trên đường.
Ta vốn cho rằng Hoàng hậu tới tìm cớ gây sự nhưng không ngờ nàng chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái, sau đó ánh mắt rơi vào bụng Quý phi, dặn dò một câu: "Đã có rồi thì an tâm dưỡng thai, thiếu gì hụt gì cứ nói với bổn cung."
Thậm chí Hoàng hậu nương nương còn miễn cho Quý phi khỏi phải thỉnh an. Mang thai sẽ có đãi ngộ này sao?!
Hoàng hậu đi rồi, ta liền nhìn chằm chằm vào bụng mình, hận không thể lập tức mang thai. Sau khi Quý phi biết suy nghĩ của ta liền cười cười chọc vào trán ta: "Cả ngày trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy chứ?"
"Ta muốn nương nương có thể sớm sinh hạ tiểu hoàng tử, như vậy ta có thể để cho hắn gọi ta là di di rồi."