Bất Hối - Phần 4
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:19:34
Lượt xem: 24
13
Thẩm Ngọc Phong đến sớm hơn dự kiến. Sự xuất hiện đột ngột của hắn tại hiện trường hôn lễ vừa hợp lý vừa bất ngờ. Ngồi tại vị trí trung tâm, sắc mặt Vân Thanh đại sư thoáng thay đổi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Ngọc Phong, sư tỷ con sắp kết hôn rồi, thật may vì con có thể đến chúc phúc cho nó."
Chỉ có Giang Nguyên Quốc cảm thấy buồn cười, quả nhiên hắn ta đã đến. "Khách thì vẫn là khách. Vì đệ đến đây để chúc mừng ta và thê tử của ta, xin mời ngồi."
Nhưng Thẩm Ngọc Phong không để tâm đến hắn ta, chậm rãi tiến về phía tân nương đội mũ phượng, mặc áo cưới, trên mặt mang theo nụ cười điềm đạm. "Sư tỷ, hôm qua ta đã bảo sư tỷ đứng xa ra rồi mà."
Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nắm lấy tay cô. Hai người đẹp đôi đến nỗi nhiều người còn tưởng nhầm hắn là tân lang hôm nay.
Ôn Chi Hạ ngoài đôi mắt ra thì toàn thân đều không thể cử động. Thẩm Ngọc Phong vừa nắm tay cô đã nhận ra điều đó. Ánh mắt hắn sâu thẳm, khó dò. "Bọn họ lại đối xử với tỷ như vậy. Ta đến muộn rồi."
Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Vân Thanh đại sư bắt đầu rạn nút. "Thẩm Ngọc Phong, sư phụ của ngươi vẫn còn ngồi ở đây..."
Chưa kịp dứt lời, Thẩm Ngọc Phong đã ôm lấy eo Ôn Chi Hạ, xoay người đi thẳng ra cửa.
Vô lý đến mức tộc trưởng cũng không thể ngồi yên được. "Vô lý! Hôn lễ này là minh chứng cho tình bằng hữu giữa Ngọc Thanh Tông và Thanh Vân Tông. Không biết ai đã đã phái đệ tử Thẩm Ngọc Phong đi phản sư phụ. Phải bắt hắn lại và tiếp tục hôn lễ!"
Thẩm Ngọc Phong đặt Ôn Chi Hạ xuống, trong đáy mắt đầy lo lắng, nhưng vẫn kiên định. "Sư tỷ, ở đây chờ ta, ta sẽ đưa tỷ đi ngay."
Sự dịu dàng trong ánh mắt hắn biến mất khi quay lại.
"Chừng nào ta còn sống, hôn lễ này sẽ không thể diễn ra."
Chàng trai trẻ, tuấn tú, luôn rạng rỡ, ngay thẳng và dịu dàng như ngọc, đứng giữa hôn lễ với đôi mắt rực lửa. Không đợi những người trong hội trưởng lão hành động, hắn tùy tiện vén rèm lên, một cơn gió mạnh lập tức ập đến, đánh sập hôn lễ thành từng mảnh, khiến các vị khách phải nghiêng ngả.
Ánh mắt của Ôn Chi Hạ như sắp chảy máu, nhưng bị thần khí cấp cao áp chế khiến cô khó có thể cử động. Chỉ cần nhúc nhích một chút, cô cũng cảm thấy nội tạng như bị xé rách. Một cái cây khổng lồ đột ngột mọc lên giữa sảnh đường, cành lá xuyên qua mái nhà, và trong chớp mắt, sảnh đường đã biến thành một đống hỗn độn.
Những người trong điện trưởng lão đều lộ vẻ khiêu khích: "Thẩm Ngọc Phong, xem ra là ngươi muốn uống rượu phạt!" Họ đồng loạt lao tới, ba người cùng tấn công. Với sự trợ giúp của vũ khí linh khí thượng phẩm, bọn họ tin rằng nhất định có thể bắt giữ tên ác nhân này!
Thẩm Ngọc Phong triệu hồi Thanh Mộc Thần Kiếm. Kỹ năng hệ mộc của hắn có thể mang đến sự sống, cũng có thể mang đến cái chết. "Vậy thì các người cứ thử xem!"
Cây đại thụ bỗng trở nên hung dữ, như thể nó đang há miệng đầy máu, toàn thân phủ đầy gai sắc bén, mỗi cành cây đều tỏa ra sát khí. Ôn Chi Hạ đứng lặng giữa khung cảnh hỗn loạn, bóng người kia đang liều lĩnh chiến đấu vì cô. Cho dù hôm nay cô có c.h.ế.t tại đây, cô cũng không có gì tiếc nuối. Cô chỉ cần coi đây như một giấc mơ. Khi mọi chuyện kết thúc, giấc mơ hoang đường của cô cũng sẽ chấm dứt. Nhưng hắn thì khác.
Đây là cuộc sống thực sự của hắn. Hắn đã dành máu, tuổi trẻ, thậm chí cả cuộc đời mình cho những gì hắn mơ ước. Một thiên tài còn phải đi một chặng đường dài nữa mới có thể trở thành một cường giả thực thụ. Nhưng dù sao đi nữa, kỹ năng của Thẩm Ngọc Phong vẫn chưa đủ mạnh, và hắn bị bao vây bởi những người trong điện trưởng lão. Cơ thể hắn bê bết máu, nhưng hắn chưa từng lùi bước.
"Thẩm Ngọc Phong, ngươi đi được đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, ta khuyên ngươi hãy tự lo cho mình!"
Hắn ta thản nhiên lau vết m.á.u trên khóe môi, giọng điệu không chút sợ hãi: "Vậy thì sư tỷ, hôn sự này hôm nay không thể thực hiện được rồi."
"Nếu ngươi đã phá hỏng đại sảnh hôn lễ của sư tỷ, vậy thì không cần phải cử hành hôn lễ nữa. Người của Thanh Vân Tông đã đến đón cô dâu rồi, cứ trực tiếp đưa tân nương đưa là được." Giọng nói trầm ổn vang lên, người nói chính là Vân Thanh đại sư.
Thẩm Ngọc Phong kinh ngạc, không thể tin vào tai mình: "Sư phụ! Sư tỷ của ta không muốn kết hôn! Người trong tông môn đã nhốt tỷ ấy bằng linh khí, chẳng lẽ chỉ vì hôn ước mà bỏ qua nguyện vọng của tỷ ấy sao?"
"Thì sao?"
Hắn cúi mặt, giấu đi cơn tức giận. Người của điện trưởng lão lập tức chia làm hai nhóm, một nhóm định nhốt Thẩm Ngọc Phong, nhóm còn lại chuẩn bị đưa Ôn Chi Hạ rời khỏi núi.
Nhưng Thẩm Ngọc Phong không chịu khuất phục! Hắn gắng sức hất bọn họ ra, lao đến bên Ôn Chi Hạ: "Sư tỷ, đệ sẽ không để bọn họ thành công!"
Trái tim chàng trai trẻ tràn đầy tự tin, dù sau lưng hắn, kẻ thù đã giơ cao thanh đao c.h.é.m xuống.
"Sa mạc cuộn mình vào biển, một làn khói cô đơn bốc lên trời, vỡ tan!"
Linh khí cấp cao giam cầm Ôn Chi Hạ lập tức tan thành bụi phấn. Cùng lúc đó, một con phượng hoàng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, chỉ trong nháy mắt, đại sảnh hôn lễ vốn đã đổ nát bị thiêu rụi thành tro.
Cô lập tức bảo vệ Thẩm Ngọc Phong sau lưng: "Sư đệ thối, vừa rồi trông đệ rất đẹp trai."
Thanh kiếm lửa này sinh ra từ cô, khi cô dâng lên trời, một nửa giáo phái Ngọc Thanh đã chìm trong biển lửa. "Ta thực sự đã làm chủ được phép thuật thất truyền - hợp nhất con người và kiếm!"
Thẩm Ngọc Phong từ từ đứng dậy, đôi mắt sáng rực: "Sư tỷ, lần trước trong bí cảnh ta đã nói muốn cùng sư tỷ chiến đấu."
Ôn Chi Hạ vẫn đội mũ phượng, váy đỏ thẫm, quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Được."
Những trưởng lão trong điện không thể ngăn cản hai người liên thủ. Cuối cùng, giáo chủ đích thân ra tay. "Ngọc Thanh Tông không biết dạy bảo đệ tử. Ôn Chi Hạ và Thẩm Ngọc Phong chống lại sư môn, bị ném vào ngục nước Linh Tuyền chờ chết. Hôn lễ hủy bỏ. Ta sẽ đích thân giải thích với chưởng môn Thanh Vân Tông."
Nước trong ngục Linh Tuyền lạnh thấu xương. Hai kẻ thương tích đầy mình bị ném vào bóng tối dưới lòng nước.
Ôn Chi Hạ nhíu mày: "Nước này thực sự có thể nuốt chửng linh lực."
"Đúng vậy, đây là nơi trừng phạt đệ tử phạm trọng tội. Đối với người tu tiên, đây chẳng khác nào cắt đứt tim gan."
"Còn đệ thì sao?"
Thẩm Ngọc Phong mỉm cười, đáp lời bằng một câu chẳng liên quan: "Sư tỷ, sư tỷ có lạnh không?"
Ôn Chi Hạ cố gắng tìm cách thoát ra, nhưng không thể không bật cười: "Đây là ngục nước, chứ không phải quán trọ. Đệ nghĩ nếu lạnh còn có chăn sao?"
Thẩm Ngọc Phong nhìn cô, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đêm. "Khi lạnh, ôm nhau sẽ ấm hơn."
Hắn cúi xuống, mũi gần như chạm vào cô. Ôn Chi Hạ vòng tay qua cổ hắn, khẽ cười: "Sư đệ thối, đệ đang quyến rũ ta sao?"
Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, cửa ngục bỗng vang lên tiếng động. Có người đang đến.
14
Dung Khinh Tuyết không ngờ cảnh tượng trước mắt lại như thế này—sống động và đan xen vào nhau. Chỉ còn một tấc nữa, đôi môi của Thẩm Ngọc Phong đã có thể chạm vào đôi môi đỏ mọng mà hắn ngày đêm mơ ước.
Nghe thấy tiếng động, hắn gắng gượng chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, đứng chắn trước mặt cô. Hắn không bận tâm đến bản thân, nhưng quần áo của cô đã ướt đẫm, tôn lên từng đường cong, nên hắn nhất quyết phải bảo vệ phẩm giá cho cô. Thế nhưng, khi nhìn thấy người tới, hắn không khỏi ngạc nhiên:
“Sư muội, là muội sao?”
Ôn Chi Hạ khẽ sững sờ. Cô thậm chí vô thức cảm thấy có chút mất mát. Nhìn lên từ phía sau Thẩm Ngọc Phong, hắn vẫn tươi cười rạng rỡ như vậy, ngay cả trong tình huống đầy ngượng ngùng thế này.
"Là sư muội đó tỷ. Muội đến thăm chúng ta à?"
Ánh mắt Dung Khinh Tuyết tối sầm lại, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Sư tỷ, sư huynh... Sư phụ vẫn quan tâm đến hai người. Chuyện này bắt nguồn từ hôn lễ của sư tỷ, lúc đầu sự liều lĩnh của sư huynh vốn đã sai rồi. Nếu sư huynh không bị trừng phạt, thì chẳng khác nào coi thường quy tắc của giáo phái..."
"Thì sao?"
Ôn Chi Hạ cười nhạt, không muốn nghe những lời hoa mỹ vô nghĩa.
Phải, nhưng thú thật sự hiện diện của cô thực sự đã làm xáo trộn thế giới của hai người bọn họ.
Sắc mặt Dung Khinh Tuyết không tốt lắm, nhưng nàng ta siết chặt vật trong tay, dường như đã lấy lại bình tĩnh.
"Sư phụ đã đến gặp chưởng môn cầu xin lòng thương xót. Chưởng môn vốn trân trọng nhân tài nên đã quyết định tha cho hai người. Tuy nhiên, để không gây ảnh hưởng đến danh dự của Ngọc Thanh Tông, chưởng môn chỉ ban lệnh ân xá cho một người."
Ôn Chi Hạ liếc nhìn lệnh bài trong tay Dung Khinh Tuyết, cười nhạt, giọng bình thản:
"Muội mang theo lệnh ân xá, vậy định đưa cho ai?"
Rõ ràng cô là tù nhân, nhưng lại chủ động nắm giữ tình hình.
Dung Khinh Tuyết đứng bên mép thủy lao, ánh mắt d.a.o động khi nhìn thấy sư huynh đang che chở cho người phía sau. Trong lòng nàng bỗng chốc thắt lại. Ban đầu nàng ta tưởng mình có thể chấp nhận thua.
"Mọi chuyện đều do sư tỷ quyết định."
Ôn Chi Hạ khẽ cười, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thẩm Ngọc Phong, ánh mắt quyến rũ, hơi thở ngọt ngào:
"Sư đệ, đệ thấy ta nên ban ân xá cho ai?"
Thẩm Ngọc Phong cũng quay đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, trìu mến như thể thế gian này chỉ còn lại họ.
"Đưa cho ta."
Dung Khinh Tuyết cười nhạt, lập tức ném lệnh bài qua.
Thẩm Ngọc Phong giơ tay đón lấy. Chỉ cần có lệnh ân xá này, hắn có thể ngay lập tức rời khỏi thủy lao đau đớn, một lần nữa trở thành thiên chi kiêu tử được mọi người ngưỡng mộ.
"Sư huynh, nếu đã vậy, muội sẽ tìm người đưa huynh ra khỏi đây ngay..."
Bất chợt, ánh mắt nàng ta trừng lớn: "Sư huynh... huynh đang làm gì vậy?!"
"Xin lỗi, ta trượt tay."
Trong mắt Dung Khinh Tuyết tràn đầy kinh ngạc và không thể tin được. Nhưng Thẩm Ngọc Phong lại mang vẻ mặt thản nhiên.
Tấm lệnh bài—vật tượng trưng cho sinh mệnh—rơi xuống nước, dần dần bị dòng nước thủy lao cuốn đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Ôn Chi Hạ vẫn còn tâm trạng để châm chọc: "Đệ đã bóp nát trái tim muội ấy thành từng mảnh rồi. Đệ thật tàn nhẫn."
"Trái tim ta cũng đã vỡ vụn rồi."
"Ý đệ là gì?"
"Sư tỷ suýt nữa đã phải gả cho người khác. Sư tỷ, người mới là kẻ tàn nhẫn."
"Sao đệ không theo lệ thường mà theo đuổi ta? Sao ta phải đi quyến rũ đệ? Đúng là đáng ghét!"
Họ trao nhau những lời yêu thương nồng cháy. Ngay cả khi bên bờ vực tuyệt vọng, họ vẫn bám chặt lấy nhau, không còn ai khác trong mắt.
Sắc mặt của Dung Khinh Tuyết tái nhợt, đôi mắt ướt đẫm. Nàng ta không chịu nổi sự sỉ nhục này nữa, cuối cùng xoay người rời khỏi thủy lao.
Khi chỉ còn lại hai người, Thẩm Ngọc Phong không thể chống đỡ nữa mà ngã lên vai Ôn Chi Hạ.
Nước trong hồ lạnh như băng. Thẩm Ngọc Phong bị thương, lại có linh căn hệ Mộc, toàn thân cứng đờ. Sắc mặt của Ôn Chi Hạ lạnh lẽo.
Cô suy nghĩ một lát, một tay ôm Thẩm Ngọc Phong vào lòng, tay còn lại dùng hỏa công để giữ ấm cho hắn.
Ôn Chi Hạ là thiên tài hiếm có mang linh căn hệ Hỏa. Không chỉ tu luyện được Phượng Ảnh ở giai đoạn Kiến Cơ, cô còn đạt đến cảnh giới người và kiếm hợp nhất ở giai đoạn Kim Đan. Linh lực của cô ấm áp và thuần khiết, khiến cơ thể Thẩm Ngọc Phong dần ấm lên, cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Sư tỷ, xin hãy dừng lại. Càng sử dụng linh lực, tu vi của tỷ sẽ càng nhanh bị tiêu tán..." Giọng nói của Thẩm Ngọc Phong yếu ớt nhưng lo lắng.
Ôn Chi Hạ nhẹ nhàng đáp: "Sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Có gì khác biệt chứ?"
Không cần nói ra, họ đã ngầm hiểu tất cả.
Bất ngờ, vô số bóng đen lao vào ngục tối.
Toàn thân chúng tỏa ra tà khí, khói đen bao quanh.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Phong đột nhiên biến đổi: "Sư tỷ, bọn họ là người của Ma tộc!"
Thẩm Ngọc Phong không chút do dự đứng chắn trước mặt Ôn Chi Hạ, huy động toàn bộ linh lực để bảo vệ cô.
"Tại sao Ma tộc các ngươi lại xông vào Ngọc Thanh Tông? Trước đây, chúng ta đã có thỏa thuận với Ma Vương quá cố—không xâm phạm lẫn nhau. Các ngươi muốn phá vỡ giao ước sao?"
Những kẻ đột nhập đều che mặt, toàn thân bao phủ bởi tà linh, không thể thấy diện mạo thật.
"Hừ, chẳng mấy chốc cả thế giới này sẽ thuộc về Ma tộc chúng ta."
Vẻ mặt Ôn Chi Hạ trầm xuống. Một âm mưu bị cô bỏ qua trước đây đột nhiên hiện lên trong đầu.
Không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức rút kiếm, không chút do dự c.h.é.m về phía chúng.
Bọn chúng lao đến, nhắm vào Thẩm Ngọc Phong, nhưng lại tỏ ra e ngại trước Ôn Chi Hạ.
Nếu bình thường, hai người họ có thể chiến thắng. Nhưng giờ đây, sau khi bị nước Linh Tuyền rửa sạch một nửa tu vi, họ đã mất đi lợi thế.
Bọn Ma tộc có mục đích rõ ràng—chỉ cần đánh ngất Ôn Chi Hạ là xong.
Thẩm Ngọc Phong nóng vội đến mức mắt đỏ ngầu, liều lĩnh lao đến:
"Bỏ sư tỷ ra!"
Một quyền giáng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bat-hoi-umhc/phan-4.html.]
Thẩm Ngọc Phong bị đánh mạnh ngã xuống đất, m.á.u không ngừng trào ra từ khóe miệng. Trong cơn tuyệt vọng, hắn nhìn về phía cửa ngục.
"Sư tỷ..."
15
Khi Ôn Chi Hạ tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một hang động trống rỗng. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, cô vội vàng đứng dậy, lòng đầy lo lắng: “Thẩm Ngọc Phong! Thẩm Ngọc Phong!”
Nhưng hang động này tối tăm, ẩm ướt và trống rỗng, không một bóng người. Phản hồi duy nhất cô nhận được chỉ là tiếng vọng của chính mình. Ôn Chi Hạ bước ra khỏi hang, phát hiện nơi đây đầy hoa lá kỳ lạ, dòng suối lạnh như băng. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô, như thể có thứ gì đó kỳ quái đang ẩn nấp xung quanh.
Cô cố gắng trấn tĩnh, nhắm mắt lại và ép bản thân phải bình tĩnh. Nếu bọn Ma tộc bắt cô, chắc chắn chúng có mục đích, đồng nghĩa với việc cô sẽ không c.h.ế.t ngay lập tức. Nhưng điều quan trọng là Thẩm Ngọc Phong đang ở đâu. Nếu hắn bị nhốt trong thủy lao thì còn may, chiến đấu kịch liệt như vậy, người của Ngọc Thanh Tông chắc chắn sẽ đến kiểm tra tình hình và có thể cứu hắn. Nhưng nếu hắn cũng bị yêu ma bắt giữ, thậm chí... bị giết?
Nghĩ đến khả năng này, Ôn Chi Hạ cảm thấy choáng váng, nhất thời không thể đứng vững. Cô nhìn dòng suối lạnh gần đó và quyết định rửa mặt để lấy lại sự tỉnh táo. Ai ngờ, đúng lúc cô cúi xuống múc nước, một giọng nói đột ngột vang lên khiến cô giật mình suýt ngã xuống suối.
"Sư tỷ, đừng rửa mặt! Nếu tỷ rửa mặt, ta tiêu đời mất!"
Sau khi xác định được giọng nói quen thuộc ấy, mắt Ôn Chi Hạ sáng lên vẻ vui mừng: "Thẩm Ngọc Phong! Đệ ở đâu?"
Cô vội vàng nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng hắn. "Thẩm Ngọc Phong, lập tức ra đây! Đừng có đùa với ta nữa!"
"Sư tỷ, ta không thể xuất hiện trước mặt tỷ. Ta... ở trong hoa đào trên trán tỷ."
Nghe vậy, Ôn Chi Hạ đưa tay chạm vào cánh hoa đào trên trán do chính Thẩm Ngọc Phong vẽ, lòng tràn đầy nghi hoặc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô nhắm mắt lại, nín thở tập trung, và nhận ra giọng nói của hắn không phát ra từ không trung mà vang vọng trong tâm trí cô.
"Hôm đó, ta thấy tỷ bị yêu ma bắt đi. Ta không còn cách nào khác ngoài việc dùng bí thuật để gắn linh hồn chân chính của mình vào tỷ. Ta không thể đứng nhìn tỷ bị bắt, dù phải trả giá bằng mạng sống. Nếu phải chết, ta muốn c.h.ế.t cùng tỷ."
Ôn Chi Hạ bật cười: "Trẻ con."
Dù trách móc, nhưng khóe môi cô vẫn khẽ nhếch lên.
"Bí thuật gì vậy? Linh hồn đệ gắn liền với ta, nhưng còn thân xác của đệ thì sao? Và cái giá phải trả là gì?"
Trong nguyên tác, không hề có tình tiết Thẩm Ngọc Phong sử dụng bí thuật này, nên Ôn Chi Hạ không thể xác định tình trạng của hắn lúc này. Nhưng cô biết rằng, bất kỳ bí thuật nào cũng sẽ có hậu quả.
Giọng nói trong đầu cô im lặng hồi lâu rồi mới cất lên: "Ta phải trở về trong vòng bảy ngày."
Nửa câu sau hắn không nói ra, nhưng cô hiểu rõ—nếu không quay lại kịp, thân xác hắn sẽ bị hủy hoại, linh hồn cũng sẽ tan biến.
Không chút do dự, Ôn Chi Hạ đứng dậy đi về phía cửa hang. "Vô lý. Bây giờ chúng ta phải tìm cách đưa linh hồn đệ trở về."
Thẩm Ngọc Phong cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong cô. "Sư tỷ, chuyện của ta không quan trọng, quan trọng nhất là vì sao bọn yêu ma lại bắt cóc tỷ!"
Cô không thèm đáp lại, tiếp tục đi thẳng. "Im lặng đi, đệ ồn ào quá."
Nhưng rồi cô phải dừng bước.
Bởi lối vào hang động bị một kết giới phong tỏa.
Sau khi tỉnh táo lại, đi dọc theo những con đường nhỏ quanh đây, cô cảm nhận được trong cơ thể có một luồng khí tà ác len lỏi. Nhìn xung quanh, cô phát hiện bầu không khí nơi này u ám, ẩm ướt, và tràn ngập sát khí.
Không còn nghi ngờ gì nữa—nơi này chứa đầy năng lượng ma quỷ.
Cuối cùng, Ôn Chi Hạ liên kết được địa điểm này với cốt truyện gốc của cuốn sách.
Trong truyện, Ôn Chi Hạ, một nhân vật phản diện, đã nhiều lần nhắm vào nữ chính, để rồi bị giáo phái ruồng bỏ. Trên đường lưu lạc, cô bị yêu ma bắt vào một hang động của Ma giáo. Ở đó, tà linh xâm nhập vào cơ thể cô suốt bốn mươi chín ngày, trước khi kết giới mở ra, biến cô thành con rối của thế giới quỷ.
Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là—Thẩm Ngọc Phong không thể chờ đợi bốn mươi chín ngày.
Hai người trong hang động cười đùa, nhưng chỉ là để vơi đi lo lắng, không ai thực sự muốn mang đến phiền muộn cho đối phương. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, vẻ mặt của Ôn Chi Hạ dần trở nên nghiêm túc. Cô đi vòng quanh hang động nhiều lần, ghi nhớ tất cả những điểm đáng chú ý trước khi dừng lại bên bờ suối.
Thẩm Ngọc Phong nghi hoặc: "Sư tỷ, sao tỷ lại nhìn dòng suối? Sư tỷ đã nghĩ ra cách phá kết giới chưa?"
Ôn Chi Hạ nhìn chằm chằm vào dòng suối gần như đóng băng, nghe xong những lời này mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Không, ta chỉ hơi khát thôi."
Nói xong, cô cúi xuống, múc một nắm nước lạnh từ suối rồi bình tĩnh uống mà không chút do dự.
16
Ngày thứ sáu đã trôi qua. Suốt năm ngày qua, Ôn Chi Hạ dường như chẳng làm gì đặc biệt ngoài việc đấu khẩu và trêu chọc Thẩm Ngọc Phong. Thẩm Ngọc Phong lại càng không tỏ ra lo lắng, tựa hồ đã quên mất rằng nếu trong vòng bảy ngày không thể thoát khỏi kết giới này và trở về thân thể, hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Ôn Chi Hạ đưa tay hái một bông hoa tím quyến rũ mọc trong hang động, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, rồi bất giác sờ lên lông mày:
"Ta đã sáu ngày không rửa mặt rồi."
Giọng nói của Thẩm Ngọc Phong nhanh chóng vang lên trong đầu cô:
"Điều này có nghĩa là sư tỷ và ta đã ở bên nhau cả ngày lẫn đêm suốt sáu ngày."
"Đệ càng ngày càng to gan." Ôn Chi Hạ bật cười, lắc đầu.
"Giờ tỷ không thể đánh ta, nên ta phải tranh thủ chứ sao."
"Nếu được phép, ta còn muốn làm một chuyện táo bạo hơn nữa."
Cô khẽ cười, nhưng ngay sau đó, khi tính toán lại thời gian, nét cười trên môi dần phai nhạt.
"Nếu trong bảy ngày thật sự không thể trở về… đệ không sợ c.h.ế.t sao?"
Dù sống trong thế giới tu tiên, nơi ai ai cũng khao khát trường sinh, nhưng trong hàng triệu năm qua, số người thực sự phi thăng thành tiên chỉ là truyền thuyết. Tu luyện bất quá cũng chỉ kéo dài tuổi thọ, chứ không thể thoát khỏi quy luật sinh tử.
Chân linh của hắn bám trên lông mày của Ôn Chi Hạ, không thể nhìn thấy sắc mặt cô lúc này. Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi nói:
"Kể cả những người tu luyện bất tử cũng sẽ có ngày phải chết. Có thể ở bên cạnh sư tỷ những ngày cuối cùng… ta đã mãn nguyện rồi. Chỉ tiếc là ta có thể nhìn thấy sư tỷ, nhưng sư tỷ lại không thể thấy ta lần cuối."
Giọng nói của hắn thản nhiên mà chân thành, nhưng sâu trong đó lại chất chứa tiếc nuối. Thật ra, điều hắn nuối tiếc không chỉ có thế—hắn muốn được chạm vào cô, muốn ôm lấy cô, muốn ở bên cô mãi mãi... Nhưng thôi, không cần nói ra, có nói cũng chỉ khiến cô thêm buồn.
Có gì đó trong lòng Ôn Chi Hạ chợt thắt lại, như thể có một sợi dây vô hình bóp nghẹt trái tim. Một người xuyên qua thế giới này như cô, cuối cùng cũng bị cuốn vào câu chuyện của chính mình.
Cô liếc nhìn cánh tay mình, ánh mắt xa xăm, rồi lặng lẽ buông tay áo xuống. Thẩm Ngọc Phong mải chìm đắm trong sự hối tiếc, hoàn toàn không nhận ra động tác nhỏ ấy của cô.
"Chúng ta không thể nản lòng cho đến phút cuối cùng," cô thì thầm. "Biết đâu mọi chuyện sẽ thay đổi."
Thẩm Ngọc Phong cười nhạt:
"Chẳng lẽ còn có hy vọng?"
"Ví dụ như, nếu người của Ngọc Thanh Tông tìm thấy t.h.i t.h.ể của đệ, họ sẽ phát hiện ra ta bị yêu ma bắt đi, rồi kéo quân đến tận ma giới để cứu chúng ta."
"Ừm… có lẽ."
Ngày thứ bảy cuối cùng cũng đến. Thẩm Ngọc Phong ngẫm nghĩ suốt đêm qua, giờ phút này hắn chuẩn bị nói ra những lời đã ấp ủ trong lòng.
"Sư tỷ, ta—"
"Giữ lại lời từ biệt của đệ đi." Ôn Chí Hà uống ngụm nước cuối cùng trong suối, đồng thời ngắt lời hắn. "Chưa chắc đã có ích đâu."
Thẩm Ngọc Phong sững sờ: "Sư tỷ, ý tỷ là sao?"
Ôn Chi Hạ không trả lời. Cô lặng lẽ ngưng tụ chân khí, ánh mắt trở nên sắc bén, khí tức hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Ngọc Phong tròn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cô:
"Sư tỷ! Tỷ nhập ma rồi sao?!"
Ngay khoảnh khắc cô vận công, linh hồn ma quỷ trong hang lập tức phát điên, thi nhau tràn vào cơ thể cô. Không chỉ vậy, tu vi từng bị mất đi trong ngục Linh Tuyền cũng phục hồi ngay tức khắc, thậm chí còn mạnh hơn trước nhờ ma khí không ngừng tràn vào.
"Bây giờ thì ổn rồi."
Ánh mắt cô kiên quyết, không chút do dự bước về phía lối ra của hang động.
Vừa chạm đến rào chắn, Thẩm Ngọc Phong liền hiểu ra tất cả:
"Sư tỷ! Tỷ cố ý để tà linh nhập vào thân thể, chỉ để phá kết giới, đúng không? Tỷ không cần hy sinh như vậy! Một khi ma khí xâm chiếm cơ thể, ý thức của tỷ sẽ bị nuốt chửng, cuộc sống của tỷ gần như bị hủy hoại!"
Ôn Chi Hạ bình thản đáp, giọng điệu không mang chút do dự:
"Không phải tất cả đều vì đệ. Ta bị yêu ma giam cầm, mỗi hơi thở ở đây đều khiến ma khí xâm nhập vào cơ thể. Dù không làm gì, trong vòng bốn mươi chín ngày, ta cũng sẽ bị tà khí chi phối. Chỉ là… ta đẩy nhanh quá trình này mà thôi."
Thẩm Ngọc Phong chỉ hận bản thân vô dụng. Hắn thấy cô giơ tay chạm vào kết giới—bức tường kiên cố trước kia giờ đây lại dễ dàng xuyên qua như thể chưa từng tồn tại.
Người ta nói, một ngày trên núi bằng một ngàn năm dưới trần thế.
Sau khi rời khỏi hang động tối tăm và lạnh lẽo, Ôn Chi Hạ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đôi mắt cô hơi nheo lại, giơ tay lên che ánh sáng chói chang, cảm thấy xúc động lạ thường.
"Bọn Ma tộc sẽ nhanh chóng đến đây." Cô quay sang nói với Thẩm Ngọc Phong. "Ta sẽ tìm cơ hội đưa đệ ra ngoài."
"Sư tỷ—"
"Suỵt, đừng nói nữa. Bọn chúng tới rồi."
Ngay khi rào chắn sụp đổ, bọn yêu ma lập tức nhận ra sự thay đổi. Giống như cô dự đoán, chỉ trong chốc lát, một đám người đông nghịt xuất hiện.
"Cô ta thực sự là người được chọn của ma tộc! Bảy ngày đã có thể dung hợp với ma khí, đúng là phúc trạch của chúng ta!"
Nhìn đám người trước mặt, Ôn Chi Hạ chỉ cười nhạt, giọng điệu khinh miệt:
"Các ngươi tốn bao nhiêu công sức bắt ta, chẳng lẽ chỉ để đứng đó nhìn ta thôi sao?"
Tên cầm đầu không hề tức giận, dường như đã đoán trước phản ứng này.
"Ngươi là Thánh nữ của Ma giáo ta, chỉ tiếc rằng từ nhỏ đã bị kẻ khác đưa ra ngoài. Đám tu sĩ chính phái kia đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa—"
"Sao nói nhiều vậy? Chẳng lẽ các ngươi không biết cách đón tiếp Thánh nữ của mình sao?"
Mấy tên yêu ma lập tức sững sờ: "Cô… cô nói gì?"
"Bảo Tả sứ của các ngươi đến gặp ta. Định dùng mấy con tốt thí như các ngươi để tiếp đón ta à? Xem ta là trò cười sao?"
Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, cô nhẹ nhàng nâng tay, triệu hồi một ngọn lửa đen bùng lên mạnh mẽ.
Những kẻ đối diện lập tức tái mặt.
Còn Ôn Chi Hạ, chỉ đứng đó, ung dung nở nụ cười lạnh lẽo.
Ngọn lửa vốn trong sáng và mãnh liệt giờ đây lại mang theo một vẻ quyến rũ lạ thường, khi tà linh xâm nhập vào cơ thể Ôn Chi Hạ, khiến sức mạnh của nó càng thêm bùng nổ. Bọn Ma tộc chưa bao giờ có thể tu luyện pháp thuật lửa thuần túy, vì nó đi ngược lại quy tắc tương sinh tương khắc. Nhưng Ôn Chi Hạ là một ngoại lệ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, khi ý niệm khẽ động, ngọn lửa quanh cô đột ngột bùng lên. Cái bóng phượng hoàng phía sau lập tức giương cánh, thiêu rụi nửa bầu trời bằng sắc lửa rực rỡ.
"Cút hết đi, đừng để ta thấy thêm một kẻ nào nữa. Muốn gặp ta, bảo Tả sứ tự mình đến đây. Nếu không…" Cô nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh. "Đừng trách ta không báo trước. Các ngươi sẽ không biết mình đang đón Thánh nữ hay tai họa đâu."
Một lời tuyên bố không chút kiêng nể, nhưng lại đủ để khiến bọn chúng chùn bước. Sự ngạo nghễ trong lời nói, cộng với sức mạnh vượt xa mong đợi, khiến bọn chúng không khỏi e dè. Những kẻ yếu thế sợ hãi, còn những kẻ mạnh hơn chắc chắn sẽ bắt đầu chú ý đến cô.
Phải đến khi bọn Ma tộc rút đi như thủy triều, bóng phượng hoàng sau lưng Ôn Chi Hạ mới dần biến mất.
Thẩm Ngọc Phong sững sờ, lo lắng đến mức tưởng như có thể nhảy ra khỏi chóp lông mày của cô. "Sư tỷ! Tỷ định lợi dụng bọn chúng sao? Nhưng làm vậy chẳng khác nào đùa giỡn với hổ dữ. Nếu sơ sẩy một chút, tỷ sẽ rơi vào vực sâu, không thể quay đầu lại! Bọn chúng đã đi rồi, tỷ nên lập tức quay về tông môn, hoặc trốn đi đâu đó. Thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có cách để sống sót!"
Ôn Chi Hạ chỉ khẽ cười, chẳng buồn đáp lại. Cô giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt vào môi, rồi cắn mạnh đến khi một giọt m.á.u tươi chảy ra. Sau đó, cô đưa ngón tay chấm lên chóp lông mày của mình, nơi bông hoa đào chứa linh hồn của Thẩm Ngọc Phong.
Hoa đào từ lông mày cô rơi xuống, dần dần ngưng tụ thành một vật thể rắn chắc. Khi linh khí bao bọc lấy nó, sắc trắng của cánh hoa càng trở nên thuần khiết, chỉ để lại một vết sẹo nông trên trán cô.
"Đây chính là biến hư thành thực." Giọng nói của cô trầm ổn mà dịu dàng. "Thẩm Ngọc Phong, bông hoa đào này sẽ đưa đệ trở về Ngọc Thanh Tông. Ta cũng hy vọng… đệ có thể sống sót."
Những cánh hoa khẽ rung rinh trước mặt Ôn Chi Hạ, nhưng vẫn chần chừ, không chịu rời đi.
Cô nhìn chúng, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, rồi chậm rãi nở một nụ cười. Trong đôi mắt trong veo ấy chất chứa ngàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng, nàng chỉ khe khẽ thở dài.
"Xem ra… đời này ta không còn cơ hội quyến rũ đệ nữa rồi."
Dứt lời, cô truyền linh lực vào hoa đào, nhẹ nhàng giơ tay. Cánh hoa lượn vòng trong không trung, rồi lao vút đi, hướng về nơi Thẩm Ngọc Phong nên trở về.