Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-28 16:25:22
Lượt xem: 10

Nửa tháng tiếp theo, Cố Đình Chi tận tâm chăm sóc Lâm Uyển Đình, bỗng dưng một đêm hóa thân thành ông bố kiểu mẫu tiêu chuẩn, còn chủ động hỏi tôi về kiến thức nuôi dạy con.

Mỗi lần hắn đến trung tâm, chắc chắn sẽ mang đến một bó hoa tươi cho Lâm Uyển Đình.

Sau đó, hắn thay tã cho bé, pha sữa, vỗ lưng cho bé ợ hơi—mỗi động tác đều chuẩn chỉnh, tạo ra một khung cảnh gia đình ấm áp như mơ.

Lâm Uyển Đình nhìn thấy cảnh này, bao nhiêu oán hận cũng tan biến.

Cô ấy ngây thơ nghĩ rằng, sinh con rồi thì quan hệ giữa hai người sẽ dịu lại, hắn sẽ quay về với gia đình.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô đâu biết rằng, hắn chỉ vì tưởng đó là con của Bạch Nguyệt Quang mà thôi.

【Diễn đi! Diễn tiếp đi!】

【Oscar thiếu hắn một tượng vàng!】

Tôi nhìn mà hoa hết cả mắt, khán giả chửi mà nghe thanh tỉnh ghê gớm.

Cũng may sau khi bọn họ rời khỏi trung tâm, đám bình luận trực tiếp kia cuối cùng cũng ngừng lại, tôi lại trở về cuộc sống bình thường.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường ký túc xá lướt điện thoại, đột nhiên trước mắt tối sầm, một dòng chữ đỏ chói hiện lên:

【A a a! Cô ấy định tự sát sao?!】

【Đừng lại gần chỗ có nước nữa! Quay lại đi! Nhìn số dư mấy chục triệu lạnh lẽo trong tài khoản của cô đi! Tiền chưa tiêu hết thì không được chết!】

【Đây là trầm cảm sau sinh đúng không? Tất cả là lỗi của con ch.ó Cố Đình Chi!】

Tôi hoảng quá trợn trừng mắt, điện thoại bịch một cái rơi thẳng vào mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.

Nhưng chuyện này… liên quan gì đến tôi chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-ve-danh-hieu-bao-mau-hang-vang/chuong-4.html.]

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà hai giây.

Giây tiếp theo, tôi bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên, định gọi 110.

Nhưng ngón tay tôi lơ lửng trên nút gọi, mãi không bấm xuống được.

Không đúng.

Tôi phải giải thích thế nào với cảnh sát đây? Rằng nữ chính định tự sát, bảo họ mau đi cứu người? Nếu tôi nói thật, chắc họ nghĩ tôi bị điên mất.

Tôi quýnh đến mức nhảy cẫng lên, đầu óc ong ong cả lên. Bỗng nhiên, tôi nhớ ra hệ thống máy tính có lưu hồ sơ khách hàng.

Tôi vội mở máy tính, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Lâm Uyển Đình và bấm gọi.

Chuông reo đến lần thứ tám, ngay khi tôi nghĩ cô ấy sẽ không bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói yếu ớt:

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Giọng cô ấy rất nhẹ, dù tuyệt vọng đến mức muốn chết, nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

“Lâm tiểu thư, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Diệp Tiểu An, bảo mẫu ở trung tâm dưỡng sinh sau sinh.”

“Tôi nhớ. Có chuyện gì vậy?”

Sau đó, tôi đơ luôn.

Trước khi gọi, tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải nói gì. Đầu óc tôi tắt điện, vô thức thốt ra:

“Tôi vừa mua được một loại mì rất hợp với sản phụ.”

“Cô có đói không? Tôi nấu cho cô một bát nhé?”

Loading...