Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:29:57
Lượt xem: 1,711
Một câu còn chưa nói xong thì cửa đã mở rồi.
Đầu tiên là nhìn thấy Cố Ngôn Lẫm.
Trên mặt hắn đầy ý cười cùng dịu dàng, trên tay cầm theo hai túi đồ rất to, trên vai còn treo một cái túi màu nhạt của phụ nữ.
Không biết có phải đồ vật có chút nặng khiến cho hắn phải khom lưng một chút hay không, mà nhìn qua thấy hắn hơi cúi đầu, thậm chi dường như là có vài phần lấy lòng.
“Anh nếm thử xem, thật sự rất chua.”
Tiếp theo là giọng nói của Kỷ Vân Yên vang lên, rõ ràng có âm thanh phát ra, nhưng truyền vào trong tai tôi lại phập phồng không rõ.
Bước chân của tôi dừng lại, bởi vì quá gấp mà suýt nữa đã không đứng vững mà té ngã ra ngoài.
Cây hồ lô đường đỏ rực đã bị cắn mấy miếng, chính là đang để ở bên miệng Cố Ngôn Lẫm chờ hắn há mồm ra ăn.
Trên tay Kỷ Vân Yên không có gì, chỉ cầm một cây hồ lô đường.
Không cần nghĩ cũng biết, Cố Ngôn Lẫm thương xót cô ta bị mệt.
Đã lỗi thời nhưng trong đầu tôi vẫn là xuất hiện câu nói cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Hai người nhìn thấy tôi mà có phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Vân Yên kinh ngạc vài giây rồi nhanh chóng thu hồi tay lại.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mà vẻ dịu dàng trên mặt Cố Ngôn Lẫm biến mất nhanh như thủy triều, thay vào đó chính là sự bực bội.
Hắn nhìn về phía tôi, thân thể lại không tự giác mà che chắn cho Kỷ Vân Yên.
Như là sợ tôi sẽ giống như ngày đó, đột nhiên tức giận mà làm chút gì đó với cô ta.
Tôi không khống chế được mà run lên, nước mắt như lập tức rơi xuống.
Tròng lòng đau đớn còn hơn cả khi mới biết đứa bé trong bụng đã không còn.
Đáng ra tôi nên biết từ sớm, làm sao Cố Ngôn Lẫm có thể sẽ để ý khi nào tôi trở về.
Lại làm sao có thể sẽ chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ chỉ vì muốn tôi “tha thứ” cho hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-6.html.]
Vốn dĩ người ta không hề cảm thấy mình có gì sai.
Chính phút giây đó, tôi vô cùng ghê tởm bản thân mình, cũng đột nhiên sinh ra vài phần tức hận.
Từng âm thanh vang vọng ở trong đầu:
【Nam Âm, mày không biết xấu hổ như vậy sao, cứ phải khăng khăng bắt lấy Cố Ngôn Lẫm không bỏ?
Lại cứ khăng khăng yêu hắn đến không muốn sống, không biết xấu hổ?】
9
“Em đã trở lại rồi à, thân thể khá hơn chút nào không? Bác sĩ nói như thế nào?”
Vài giây sau, dường như Cố Ngôn Lẫm cảm thấy cứ như vậy sẽ làm Kỷ Vân Yên cảm thấy xấu hổ.
Nên tùy ý nói vài câu với tôi rồi mang theo cô ta đi vào trong.
Giống như hai người bọn họ mới là chủ nhân của ngôi nhà này, còn tôi chỉ là tới ở nhờ.
Không biết vì sao một giây này tôi rất muốn cười, hơn nữa đúng thật tôi đã cười ra tiếng.
“Cố Ngôn Lẫm, hóa ra trong khoảng thời gian này anh đang chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cho nữ thần mà anh muốn có nhưng không có được ở trong căn nhà tân hôn của chúng ta.”
“Cô ta ly hôn rồi, chắc là anh rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi đứa con của anh không còn thì anh cũng chẳng có cảm giác gì, anh có phải là người hay không?”
Tôi đem trọng âm dừng ở trên ngôi nhà tân hôn, nữ thần, đứa con. Một câu cuối cùng nặng nề đến mức như xé toạc miệng vết thương khiến m.á.u chảy đầm đìa.
Tôi không muốn hỏi lại Cố Ngôn Lẫm có đau hay không, tôi chỉ rất muốn biết.
Có dạng đàn ông nào, hoặc là nói có người nào sẽ vì cái gọi là tình yêu.
Vì bản thân không chiếm được bạch nguyệt quang nốt chu sa, mà đến đứa con của mình cũng không quan tâm!
Có phải thật sự giống như trong tiểu thuyết đã viết, yêu một người thì sẽ yêu toàn bộ con người của cô ta.
Mà người không yêu thì cho dù có mối quan hệ đến không thể tách rời với mình thì cũng có thể thờ ơ?
Cố Ngôn Lẫm bị tôi nói đến sắc mặt thay đổi, lập tức ném đồ vật xuống mặt đất rồi bày sắc mặt cho tôi xem:
“Em nói hươu nói vượn cái gì thế, Nam Âm, anh vẫn luôn cho rằng em là người hiểu chuyện dịu dàng, không nghĩ tới em nói chuyện lại ác độc như vậy!