Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:28:52
Lượt xem: 1,487
7
“Cô Nam, làm xong thủ tục là có thể xuất viện, sau này phải chăm sóc cơ thể thật tốt nhé.”
Tôi ở bệnh viện khoảng nửa tháng, trong lúc đó Cố Ngôn Lẫm cũng chưa hề tới một lần, tin nhắn điện thoại hay đôi câu vài lời.
Cái gì cũng đều không có.
Khi tôi đang xử lý thủ tục thì tô cảnh bình đi từ xa tới:
“Thế nào, mấy ngày nay cảm giác khá hơn chút nào không?”
Anh đứng ở bên cạnh tôi, bàn tay gõ gõ lên mặt bàn, trên người còn có mùi nước sát trùng rất nồng, như là vừa mới làm xong một cuộc phẫu thuật.
Tôi cười cười nói: “Khá hơn nhiều, cảm ơn anh…”
“Không cần cảm ơn, trở về tĩnh dưỡng cho tốt, có chuyện gì thì kịp thời tới bệnh viện, tôi bận một chút nên đi trước.”
Anh thấy trạng thái của tôi không tồi, gật gật đầu dặn dò vài câu rồi đi.
Tôi cầm lấy đồ đạc của mình, sau khi do dự một lúc lâu, vẫn là nhỏ giọng mà mở miệng hỏi: “Cái kia, tôi muốn hỏi số điện thoại của bác sĩ Tô một chút……”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nói xong lúc sau dường như cảm thấy có chút đường đột: “Nếu không tiện nói thì cũng không sao……”
“Tiện mà, lúc trước bác sĩ Tô đã nói qua nếu cô muốn số điện thoại của anh ấy thì bảo chúng tôi đưa cho cô, vừa rồi bác sĩ Tô đến đây tôi còn tưởng rằng cô đã có rồi cơ. Đây nhé.”
Cô y tá không do dự chút nào, rút ra một tờ giấy ghi chép rồi đưa tới, nói xong còn bỏ thêm một câu: “Tự tay bác sĩ Tô viết đấy.”
Tôi vươn tay ra nhận, có chút kinh ngạc lại không quá kinh ngạc, mấy ngày nằm viện này, tôi đã sớm nhớ tới anh là ai.
Nhưng mà……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-5.html.]
Tôi từ từ thở ra một hơi dài, nói lời cảm ơn rồi sau đó nhét tờ giấy ghi chú vào trong túi rồi xoay người rời đi.
Một đường thông thuận, khoảng hơn nửa giờ đã về đến nhà.
Trong phòng sạch sẽ hơn nhiều so với trong suy nghĩ của tôi, tùy tay sờ soạng một vệt dài mà cũng không thấy một hạt bụi nào.
Lòng tôi thoáng vừa động, còn không đợi nhận ra đã mở cửa tủ lạnh ra.
Quả nhiên, đồ ăn được làm tối hôm đó đã không thấy, thay vào đó chính là một vài rau dưa trái cây tươi mới.
Hương đào nồng đậm bay ra, hai quả đào hồng nhuận thơm ngọt được đặt gọn gàng.
Bên cạnh còn có một hộp nho chưa mở, phía sau đặt rau dưa, nhìn trông rất xanh mượt tươi ngon.
Nỗi buồn của mấy ngày nay, nỗi chua xót khi sinh non cùng sự hoảng loạn khi Kỷ Vân Yên trở về, đều bỗng nhiên tan biến.
Cố Ngôn Lẫm vẫn nhớ tới tôi, hắn vẫn luôn muốn sống thật tốt.
8
Tôi nhìn thời gian một chút, giờ mới hơn mười một giờ, còn chưa tới thời gian ăn cơm trưa.
Từ cơ quan mà lái xe trở về thì cũng không hết đến mười phút, nếu giữa trưa hắn phải về để nghỉ ngơi thì lúc này có thể là đang ở trên đường.
Tôi vươn tay đi lấy những rau dưa đó, đầu óc còn nhanh hơn trái tim, chưa đến vài giây đã nghĩ tới những món ăn phối hợp chay mặn đầy màu sắc.
Rau muống xào thịt bò, cà tím xào thịt vụn, ớt xanh xào trứng lại thêm canh mướp hương nấm bào ngư.
Đều là những món mà Cố Ngôn Lẫm thích ăn, có lẽ, những món ăn đầy màu sắc hương vị này có thể vuốt phẳng khe rãnh ở giữa chúng tôi.
Vừa mới chuẩn bị xong đồ ăn, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh mở cửa của khóa điện tử, tôi lập tức xoay người đi đón.
“Ngôn Lẫm, anh trở về……”