Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:26:43
Lượt xem: 625
4
“Bác sĩ, cứu cứu con tôi, cầu xin ông.”
Tôi lôi kéo tay bác sĩ khóc lóc cầu xin.
Vẫn là vị bác sĩ của buổi chiều nay.
Sắc mặt anh khó coi, dường như không nghĩ tới lại sẽ nhìn thấy tôi nhanh như vậy.
“Không được lộn xộn, sao lại thành như vậy, người nhà cô đâu? Không phải đã nói khi trở về phải tĩnh dưỡng cẩn thận hay sao?!”
Anh chất vấn làm tôi càng khó chịu, không nhịn được mà khóc càng to hơn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Dường như tiếng khóc thê lương làm anh có chút luống cuống chân tay, anh thở dài một hơi an ủi:
“Được rồi, được rồi, không khóc nữa, lại khóc nữa thì sẽ ngất đi đấy.”
Trước mắt tôi là một mảnh mơ hồ, vẫn gắt gao túm lấy anh không buông, vẫn luôn lặp lại:
“Cầu xin anh cứu cứu con tôi.”
Chờ đến khi tôi tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Sắc mặt Cố Ngôn Lẫm tái nhợt đang ngồi ở bên cạnh, dùng sức mà nắm tay của tôi, như là sống sót sau tai nạn.
“Âm Âm, em tỉnh rồi? Bác sĩ, bác sĩ, vợ tôi tỉnh rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-3.html.]
Hắn nhìn thấy tôi mở mắt, vui mừng đến thiếu chút nữa té ngã, không ngừng ấn chuông gọi, rất nhanh vị bác sĩ của ngày hôm qua cùng mấy hộ sĩ đi vào.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Trên mặt Cố Ngôn Lẫm lo lắng làm tôi cảm thấy có chút không yên.
Tôi vươn tay ra: “Ngôn Lẫm, con em đâu? Con của chúng ta.”
Hắn lập tức đứng thẳng bất động tại chỗ, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Thấy hắn không đáp, tôi khàn khàn giọng hỏi: “Bác sĩ, con tôi đâu? Con tôi có khỏe không?”
Vị bác sĩ kia cau mày lại, liếc mắt nhìn Cố Ngôn Lẫm một cái thật sâu sau đó mới mở miệng:
“Đứa bé không giữ được, vốn dĩ ba tháng đầu khi mang thai chính là thời kỳ quan sát quan trọng, cô lại có dấu hiệu báo trước sinh non ……”
Trong lòng tôi nổ tung như là bị đào đi một khối.
Đau đến nỗi tôi không nói nổi lên lời, chỉ có thể nhìn hư vô vào chỗ trống, không khống chế được mà chảy nước mắt.
Bác sĩ thấy tôi như vậy thì mày càng nhíu chặt, sau một lúc lâu mới nói: “Đừng khổ sở, cô còn trẻ, về sau còn sẽ có.”
Tôi nghe không vào, nhưng mà dường như lại thấy được dáng vẻ Cố Ngôn Lẫm nhẹ nhàng thở ra.
5
“A Ngôn, Nam Âm thế nào? Đã khá hơn chút nào chưa? Em mua cháo rồi, cùng nhau ăn đi.”
Khi tôi đang tràn ngập tuyệt vọng ở trong phòng bệnh, Kỷ Vân Yên xách theo cặp lồng đi vào.