Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:36:38
Lượt xem: 3,039
13
Ước chừng lại qua hơn một tuần, cuối cùng thì Tô Cảnh Bình cũng tìm được cơ hội nghỉ phép dài hạn ba ngày, nên đã hẹn với tôi buổi chiều cùng đến nhà thầy Ngải.
Một tuần này tôi cũng không nhàn rỗi, tôi tiến hành công chứng toàn bộ giấy tờ bất động sản sau hôn nhân, chụp ảnh và đăng ký những vật phẩm có giá trị lớn tạo thành danh sách, sắp xếp lại các hóa đơn tìm được, hơn nữa xin đóng băng lại tiền gửi có giá trị lớn, trong thẻ này là thu nhập mấy năm trước của tôi, tôi không muốn bị chia đều với Cố Ngôn Lẫm.
Kỷ Vân Yên lại tới tìm tôi vài lần, tôi nói bóng nói gió mà cũng hỏi qua. Nhưng mà cô ta “thông minh” hơn rất nhiều so với Cố Ngôn Lẫm. Những thông tin mà cô ta cho rằng là hữu hiệu thì lại im bặt không nhắc tới, một chữ cũng không tiết lộ.
Tuy rằng như vậy nhưng tôi vẫn đào được chút thông tin, một người trung niên sáu mươi tuổi, nam giới, nửa năm trước đột nhiên bị nhồi m.á.u não, tuy được cứu trở về nhưng thân thể vẫn luôn rất yếu ớt, ông ấy rất có uy vọng trong hai ngành chính trị và kinh doanh. Chỉ bằng những thông tin này thì tôi không suy đoán ra được người kia là ai, nhưng mà mấy tin tức này cũng đủ cho thầy Ngải đoán được tám chín phần mười.
Tôi thở ra một hơi dài, ba năm không gặp thầy, lại gặp nhau lần nữa, tôi thậm chí còn không biết nên nói cái gì.
Nhưng mà càng làm cho tôi ngạc nhiên hơnchính là, Tô Cảnh Bình không phải đến một mình, anh còn mang theo một cô gái có vẻ bề ngoài cực xinh, xinh đẹp đến mức suýt chút nữa đã làm mù “mắt chó” của tôi.
Nhìn qua thì thấy chỉ khoảng hai mươi, dáng người diện mạo khí chất đều hoàn hảo, chỉ là……
Cô ấy cúi đầu mà không nhìn tôi, tầm mắt ngẫu nhiên giao với tầm mắt tôi cũng lập tức tránh đi, giống như là đã làm cái tội ác tày trời gì đó mà chột dạ nên không dám đối diện với tôi. Loại khí chất vừa tinh tế vừa ngốc nghếch này làm tôi có thêm vài phần thiện cảm.
Tôi cong cong khóe miệng hỏi: “Đây là?”
Tô Cảnh Bình rất tự nhiên mà muốn nắm lấy tay cô gái, lại bị cô ấy né tránh như con thỏ gặp phải chim ưng, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lại liếc mắt nhìn anh một cái, như là có chút không hiểu vì sao chúng tôi không tay trong tay, vì sao anh lại muốn cầm tay cô ấy.
Tôi đột nhiên hiểu rõ, chẳng lẽ cô ấy lại cho rằng tôi với Tô Cảnh Bình?!
Trời đất chứng giám, tôi không có một chút suy nghĩ sai lệch nào với Tô Cảnh Bình, hơn nữa mấy năm nay đi đường vòng đã khiến tôi đau khổ muốn c.h.ế.t rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-12.html.]
Tôi nghĩ, không có một người nào vừa mới bước ra từ hôn nhân, vừa mới thoát khỏi một người đàn ông lại ngay sau đó đã lập tức lao vào trong vòng n.g.ự.c của một người đàn ông khác.
Đột nhiên tôi cảnh giác, không nhịn được mà mở miệng nói: “Ngày đó tôi quá kích động, cô đã nhìn thấy đúng không? Thật sự không phải như cô nghĩ đâu, tôi thật sự xin lỗi cô, cô hiểu lầm rồi, tôi với Tô Cảnh Bình không có cái gì cả đâu, là bởi vì tôi quá kích động, hơn nữa lúc ấy…… Thật sự xin lỗi, cô thật sự hiểu lầm rồi.”
Không biết vì sao, tôi lại rất thích cô gái này. Tôi cũng có thể cảm nhận được Tô Cảnh Bình cũng rất để ý đến cô ấy mà bản thân anh không hề nhận ra, tôi không hy vọng bọn họ bởi vì tôi mà lại phát sinh biến cố gì.
Càng không hi vọng cô ấy phải nếm mùi đau khổ giống như tôi, cho nên tốc độ nói của tôi cực nhanh, lộn xộn và không rõ ràng, chỉ hy vọng cô ấy có thể hiểu rõ. Cuối cùng thì dáng vẻ ảo não đều hoàn toàn không giống với tôi của ngày thường.
Cô gái bật cười một tiếng, than thở nói: “Chị thật sự rất thông minh. Tô Cảnh Bình à, anh không có khả năng đuổi kịp được chị gái này, anh ngốc lắm.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Cảnh Bình, lỗ tai anh có chút hơi đỏ lên, như là có cái bí mật gì bị người chọc phá, lại như là bị cô ấy trêu chọc đến không biết trả lời như thế nào .
Tôi nhướng mày, khó có thể tin mà lắc đầu nói: “Điều này không khoa học.”
Cô gái hoàn toàn bị tôi chọc cười, cười đến nghiêng ngả, dáng vẻ đáng yêu khiến người rất khó không yêu.
Lòng tôi bỗng nhiên nhận ra, có lẽ là vào một lúc nào đó khi tôi giúp Tô Cảnh Bình đã khiến anh nảy sinh một chút tình cảm với tôi.
Nhưng mà sau khi ở bên cạnh cô ấy thì dường như là không có cách nào tự khống chế mà vứt bỏ trái tim của mình.
Cho nên nói, trên đời này thật sự là có người như vậy, chỉ cần cô ấy tới thì sẽ chẳng còn nhìn thấy bất kỳ người nào nữa.
Dọc theo đường đi bởi vì có Giang Ngộ Ninh mà bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn vài phần. Hơn nữa cô ấy rất hay nói khiến cho tôi sửa lại suy nghĩ trong lòng rằng cảm thấy Tô Cảnh Bình trở nên nói nhiều là bởi vì công việc.
Hiển nhiên, ai gặp gỡ Giang Ngộ Ninh thì đều sẽ trở nên hoạt bát.
Khoảng sáu giờ chiều, cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nhà của thầy Ngải ở vùng ngoại ô thành phố.