BẢO CHÂU - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:25:28
Lượt xem: 418
Từ đó, ta trở thành Cửu tiểu thư của phủ tướng quân.
Lúc Hầu phủ gióng trống khua chiêng ở kinh thành tìm đích tiểu thư bị mất tích, ta đã ngồi lên xe ngựa mềm mại do phụ nhân tự tay bố trí cho ta.
“Hài tử ngoan, xe ngựa hay bị xóc nảy, nếu như ngươi không chịu nổi thì cứ việc nói với nương!”
Ta lại bướng bỉnh chỉ gọi nàng là mẫu thân.
Ta không thích nương, cả đời này ta cũng không muốn có nương nữa.
Tây Bắc có bão cát rất lớn, gió thổi vào mặt người giống như d.a.o găm, chưa được mấy ngày thì da thịt trên mặt ta đã nứt nẻ vì lạnh cóng.
Mẫu thân cẩn thận bôi thuốc mỡ cho ta, đau lòng rơi nước mắt.
“Làn da mềm mại của Bảo Châu, bị như thế này chắc đau lắm đây.”
Phụ thân luôn im lặng, ít nói, ngày hôm sau hắn lập tức tìm thợ nề đến, lắp đặt lò sưởi khắp toàn bộ phủ tướng quân chúng ta.
Mẫu thân oán trách: “Chàng không nói gì còn sợ người ta chỉ trích chàng muốn khoe khoang đấy.”
Khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân xuất hiện một vệt đỏ ửng.
“Lúc trước ta chỉ âm thầm lắp đặt trong phòng cho nàng, là bởi vì ta và mấy tiểu tử khác da dày thịt béo, không sợ lạnh.”
“Hôm nay Bảo Châu của chúng ta tới đây ở rồi, cho nên ta lắp đặt khắp nhà.”
“Cũng đã đến lúc nói cho người khác biết, Bảo Châu là hòn ngọc quý trên tay Phó gia chúng ta, miễn cho có người ngấp nghé nàng, đêm nào đứa nhỏ này cũng thức giấc, hiển nhiên là do nàng không có cảm giác an toàn.”
Hắn vừa nói câu này thì mẫu thân cũng không phản đối nữa, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
“Chúng ta phải trang trí lại phòng ở của Bảo Châu nhà chúng ta thôi, chàng lấy tơ tằm được người khác tiến cống ra dùng đi.”
Phụ thân và mẫu thân ở cùng một chỗ bàn bạc với nhau nên làm gì để giúp ta trang trí lại phòng ốc, ta ăn từng ngụm cháo gạo, không nhịn được rơi nước mắt vào trong chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-chau/chuong-06.html.]
Thì ra, ta cũng có thể được người ta quý trọng và bảo vệ như vậy.
Ta luôn thức dậy vào ban đêm.
Trong lúc ngủ mơ, ta có cảm giác mình lại quay trở về cánh đồng hoa cốc kia, bầu trời tối đen, có một bầy sói xúm lại bên cạnh ta, ta liều mạng kêu lạ, nhưng lại không kêu ra tiếng được.
Chân ta bị thương nên không chạy nổi, miệng sói lớn kề sát đến trước người ta.
Rồi sau đó, ta bừng tỉnh, toàn thân đổ đầy mồ hôi, cuối cùng ta không ngủ lại được nữa.
Mẫu thân không dám hỏi nhiều, ban đêm nàng ôm gối đến chơi với ta.
Khi ta thức giấc và ngồi trên giường, mẫu thân ta ôm ta vào lòng, vỗ lưng ta từng chút một và hát cho ta nghe bài hát của Tây Bắc.
Ta nghe không hiểu lắm, nhưng chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy an tâm.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, giấc ngủ của ta trở nên tốt hơn, đáy mắt mẫu thân lại luôn có quầng thâm màu xanh.
Ta rất tự trách, ta biết mẫu thân yêu thương ta, nhưng ta không muốn mẫu thân phải vất vả mỗi ngày.
Bởi vì cùng tuổi với Bát ca, cho nên hai người chúng ta thân thiết với nhau hơn một chút, ta không nhịn được nói ra nỗi lo lắng của mình cho Bát ca nghe.
Bát ca có vẻ thờ ơ.
“Tiểu nha đầu, tại sao muội còn gặp ác mộng vậy hả?”
Ngày hôm sau Bát ca lập tức gọi ta đến võ trường luyện võ.
Đại ca tự mình dạy chúng ta, từ đứng thẳng, đi, đến ngồi chồm hổm.
Ta mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, lần đầu tiên kiên trì, ta đã mệt mỏi đến mức nôn ra ngay.
Sau khi mẫu thân biết được, nàng đau lòng nhéo lỗ tai Bát ca, ra lệnh cho Bát ca ngồi xổm thành một hàng dưới ánh mặt trời.