Bảo Châu Đại Tống - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:19:01
Lượt xem: 1,259
Bình An trở về vào mười năm sau.
Lúc này, Đại Tống quốc lực cường thịnh, bách chiến bách thắng.
Phụ hoàng nôn nóng viết thư cho Khiết Đan đàm phán.
Nhưng bọn họ nói với phụ hoàng rằng Bình An đã qua đời từ vài năm trước.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Phụ hoàng lảo đảo, ngã khuỵu xuống đất.
Bình An trở về vào mười năm sau, đáng tiếc chỉ là một hũ tro cốt.
"Công chúa mới gả sang, khả hãn đã hơn sáu mươi tuổi, đêm tân hôn công chúa đã khóc suốt đêm, sau đó nô tỳ hầu hạ công chúa thay y phục, trên người công chúa đầy vết bầm tím."
"Sau đó, chuyện khả hãn đánh đập công chúa là chuyện thường ngày, trên người công chúa không có chỗ nào lành lặn."
"Các vị phi tần Khiết Đan khinh thường công chúa, hết lần này đến lần khác bày trò hãm hại công chúa."
"Nô tỳ muốn báo tin cho Đại Tống, nhưng công chúa không cho phép, lúc đó là thời điểm khó khăn nhất của Đại Tống, công chúa nói không muốn bệ hạ phải lo lắng."
"Sau đó, lão khả hãn qua đời, tân khả hãn lên ngôi, công chúa lại trở thành phi tử của hắn."
"Ban đầu cuộc sống cũng dần khá hơn, nhưng tân khả hãn háo sắc, luôn nhòm ngó thị nữ của công chúa, công chúa che chắn cho chúng ta, tân khả hãn tức giận liền đánh đập công chúa."
"Công chúa bị hắn đánh đến mức sảy thai, trong thời gian ở cữ lại bị ép thị tẩm, sau đó thân thể ngày càng yếu đi."
Nữ tỳ trở về quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào kể lại cho phụ hoàng nghe cuộc sống gần mười năm của Bình An ở Khiết Đan.
Là cuộc sống mà phụ hoàng chưa từng nghĩ đến.
Phụ hoàng nghiến răng ken két, giơ tay tát mạnh vào mặt mình.
Cung nhân không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn phụ hoàng tự tát mình hết cái này đến cái khác.
Tát xong, phụ hoàng "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm chặt hũ tro cốt: "Bình An, con có đau không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bao-chau-dai-tong/chuong-7.html.]
"Phụ hoàng hối hận rồi."
Phụ hoàng nằm trên nền gạch lạnh lẽo của điện Thái Cực suốt đêm.
Ngày hôm sau, phụ hoàng mặc lại áo giáp, không màng đến sự ngăn cản của quần thần, quyết định thân chinh bắc phạt.
Cố Trí Viễn và hoàng huynh đều đi theo.
Ngày bọn họ xuất binh, ta đứng trên lầu thành tiễn biệt.
Ta nhìn thấy rõ ràng thù hận trong mắt bọn họ, đau đớn đến tột cùng, giống như sói đói.
Nghe nói chưa đến mười ngày, quân Đại Tống đã c.h.é.m đầu khả hãn Khiết Đan.
Cố Trí Viễn là người g i ế t người tàn nhẫn nhất, nghe nói vừa đặt chân lên đất Khiết Đan, hễ gặp người là g i ế t, cuối cùng cả người đầy máu.
Cố Trí Viễn đã không còn là thiếu niên năm xưa bị phụ hoàng dùng thương đánh ngã xuống đất nữa.
Trở về từ biên cương phía Bắc, ngày nào huynh ấy cũng ở trong doanh trại huấn luyện binh mã, tự tay tạo ra đội quân hùng mạnh nhất Đại Tống.
Tên là "Bình An quân".
Huynh ấy vẫn luôn mong muốn được đón Bình An về nhà, cho Bình An ngắm trăng tròn Đại Tống.
Đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa rồi.
Đánh đến cuối cùng, Khiết Đan không còn một ai, bọn họ khóc lóc cầu xin Đại Tống tha mạng.
Hoàng huynh hai mắt đỏ ngầu: "Tha cho các ngươi? Vậy năm xưa sao các ngươi không tha cho Bình An!"
Nếu để bảo châu Đại Tống chịu nửa phần uất ức, thiết kỵ Đại Tống sẽ san bằng từng tấc đất Khiết Đan!
Bọn họ đã làm được, nhưng Bình An vĩnh viễn không còn nữa rồi.
Bình An đã cô độc c h ế t nơi đất khách quê người.
Bình An tốt như vậy, Bình An không ồn ào, Bình An yên tĩnh.