BẠN TRAI TÔI BỊ MÙ RỒI - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-01-20 01:58:15
Lượt xem: 1,414
2
Tống Diệp ngơ ngác, cà phê làm bẩn áo sơ mi của anh ta, mọi người xung quanh đều nhìn vào, đặc biệt là ánh mắt thương cảm và đau lòng của Lâm Gia Gia, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra là phải nổi giận:
"Cố Khánh! Em đang làm gì vậy?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Không phải anh vừa nói sao? Tôi đang áp bức mà."
"Tôi thấy anh rất thích cảm giác này mà, sao? Có phải là cách của tôi không đúng?"
"Ồ, tất nhiên rồi, tôi phải khóc, tôi phải giả vờ đáng thương vô tội, nếu không, sao có thể lấy lòng được một tên đàn ông mù lòa như anh?"
Tống Diệp nghiến răng: "Cố Khánh, em đừng vô lý như vậy!"
"Anh với cô ấy không có gì cả!"
"Chẳng lẽ em không thể học cách dịu dàng hiền thục của người ta sao? Một người phụ nữ mạnh mẽ như em, có ích gì?"
Tôi cười.
Khi xưa anh ta quỳ trước mặt tôi, khóc lóc van xin tôi đầu tư giúp đỡ gia đình anh ta, sao không nói tôi mạnh mẽ?
Giờ ăn đủ bữa cơm mềm rồi mới nhớ tới chuyện phải thẳng lưng, anh ta không thấy nực cười sao?
Tôi nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh dựa vào sự mạnh mẽ của tôi, để duy trì cuộc sống phung phí của mình."
Hàm ý: Ăn bám.
Nghe lời này, đôi mắt lạnh lùng của Tống Diệp phủ đầy những tia m.á.u đỏ.
Lâm Gia Gia ban đầu nhút nhát lau cà phê cho anh ta, thấy cảnh này vội vàng rơi nước mắt:
"Xin lỗi, tất cả là lỗi của em, Giám đốc Cố, Tổng Giám đốc Tống, hai người đừng vì em mà cãi nhau, em sẽ cảm thấy rất bất an!"
Tôi cười, liếc cô ta một cái: "Vì cô sao? Cô không xứng đáng."
Quay người, tôi về văn phòng, gọi nhân sự đến:
"Thanh toán tiền lương cho Lâm Gia Gia, ngày mai tôi không muốn thấy cô ta ở công ty nữa."
Tất nhiên, ngoài việc trả thù cá nhân, giữ một người có thái độ làm việc như vậy trong công ty, sớm muộn gì cũng sẽ làm hỏng cả một tổ chức.
Lệnh vừa ban ra được mười phút, Tống Diệp đã đến văn phòng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-toi-bi-mu-roi/chuong-2.html.]
Anh ta thay một bộ quần áo sạch sẽ, cơn giận vừa rồi không còn nữa.
Anh ta giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, dỗ dành tôi:
"Ôi, Khánh Khánh, em làm gì mà giận dữ như vậy? Vừa nãy là lỗi của anh, em làm anh mất mặt trước mọi người, cuối cùng cũng có chút bực mình mà."
"Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, vì chuyện như thế này mà cãi vã, không đáng đâu..."
Tôi không biểu cảm gì, ngắt lời anh ta:
"Anh nghĩ lại xem anh đã làm gì. Bảo tôi làm thay công việc của thực tập sinh, anh thật biết mơ mộng.
Nếu lòng thương cảm của anh rộng rãi như vậy, sao không c.h.ế.t sớm mà hiến xác?"
"Còn nữa, Tống Diệp, ở bên nhau bao nhiêu năm, có phải là tôi đã đối xử quá tốt với anh, khiến anh nảy sinh những ảo tưởng không nên có? Nên bây giờ anh mới không còn quan tâm đến hậu quả?"
Khi xưa, những tiếng khóc than đầy đau buồn và ánh mắt như mèo hoang của anh ta đã khiến tôi mềm lòng và chấp nhận anh.
Những năm qua, tôi thực sự chưa từng thấy anh có khả năng gì đặc biệt.
May mà anh tự ý thức được vị trí của mình, mang lại cho tôi nhiều giá trị cảm xúc, vì vậy tôi cũng chưa bao giờ ngần ngại trao đi.
Nhưng giờ tôi nhận ra, anh ta đã bắt đầu mơ mộng viển vông.
Anh ta cười gượng: "Khánh Khánh, em đừng nói quá đáng như vậy. Anh chỉ nghĩ là không đáng phải làm to chuyện thôi."
"Được rồi, được rồi, từ giờ anh sẽ không nói chuyện với Lâm Gia Gia nữa. Em tha thứ cho anh đi, em biết mà, anh chỉ yêu mình em thôi!"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
"Tống Diệp, trước đây em chưa bao giờ nhắc đến những gì em đã làm cho anh vì em không muốn gây áp lực cho anh, nhưng điều đó không có nghĩa là đó là trách nhiệm của em."
"Trong chuyện tình cảm, một lần phản bội thì sẽ không dùng nữa cả trăm lần. Nếu anh muốn ra đi, chúng ta vẫn có thể chia tay trong hòa bình, đừng để đến lúc đó lại trở nên khó coi."
Biểu cảm yêu thương trên khuôn mặt anh ta thoáng chốc cứng đờ, phải vài giây sau mới trở lại bình thường:
"Anh yêu em nhiều năm như vậy, sao có thể đành lòng chia tay với em được?"
"Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, Khánh Khánh, anh sẽ dùng hành động thực tế để bù đắp!"
Lúc đó, vừa hay có cuộc gọi đến.
Tôi lười nói chuyện với anh ta thêm, chỉ phất tay bảo anh ta ra ngoài: "Vậy thì nhớ những gì anh đã nói."