Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Ngày Nào Cũng Muốn Chết Cùng Tôi [Tận Thế] - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:04:07
Lượt xem: 12

Vân Lộ Tinh kỳ quái nhìn anh một cái, chậm rãi nói: "Nhưng em còn chưa có đồng ý với anh đâu nha." Khi nói chuyện, giọng điệu cô du dương, âm cuối kéo dài, giọng điệu đắc ý lại có chút tinh nghịch, so với lên án thì càng giống làm nũng hơn.

Đáng yêu cực kỳ.

Kỳ Phong Miên nở nụ cười. Anh không hề tức giận mà chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Vân Lộ Tinh, bắt chước giọng điệu của đối phương nói: “Nhưng kiếp trước em đã đồng ý với anh rồi.

Vân Lộ Tinh khẽ cau mày, không vui nói: “Em đã quên hết chuyện kiếp trước rồi. Sau khi anh sống lại, anh còn cố ý hù dọa em, nói em nhát gan.”

Cô có chút tức giận khi nhớ lại lúc Kỳ Phong Miên cố tình hù dọa mình trên sân thượng. Cô trợn mắt, cố ý nhấn mạnh: “Tóm lại bây giờ em không muốn ở cùng anh.”

Kỳ Phong Miên nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, bình tĩnh nói: "Thật sao? Vậy anh phải làm sao để em có thể tha thứ cho anh?"

Vân Lộ Tinh nhướng mày nói: “Anh làm em sợ, nên phải xin lỗi em nha.” Cô thắc mắc liệu Kỳ Phong Miên có phải đang cố ý hay không, anh ấy sẽ không bao giờ nói xin lỗi.

Kỳ Phượng Miên lập tức lưu loát xin lỗi, giọng điệu chân thành nói: "Thật xin lỗi, Kỳ phu nhân có thể tha thứ cho anh được không?"

Vân Lộ Tinh suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Vậy anh cầu xin em đi.” Cô còn đang canh cánh trong lòng chuyện xấu hổ trên sân thượng, vì thế nhất quyết phải ép Thích Phong Miên cúi đầu.

Nói xong câu đó, Vân Lộ Tinh nghiêng đầu, trong lòng có chút khẩn trương cùng bất an. Liệu mình có phải đã đi quá xa không?

Cô lo lắng chớp mắt, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Kỳ Phong Miên, vẻ mặt đối phương lãnh đạm, không có chút vui mừng hay tức giận.

Vân Lộ Tinh đột nhiên hối hận. Cô quyết định từ bỏ ý định đó nên lẩm bẩm: "Quên đi, quên đi. Anh xem, bây giờ em hung hăng dọa người như vậy có phải đáng ghét lắm không, cho nên về sau đừng bao giờ cũng hù dọa em như vậy."

Vân Lộ Tinh còn chưa cằn nhằn xong, Kỳ Phong Miên dứt khoát lưu loát mà nói: "Xin em."

Vân Lộ Tinh nhìn anh: "..."

Cô từ từ ngậm cái miệng đang huyên thuyên của mình lại và trở nên im lặng.

Tại sao người này lại không có dũng khí như vậy?

Kỳ Phong Miên nghiêng người hôn lên khóe miệng cô, ánh mắt ngập tràn ôn nhu tình ý: “Còn nữa, không đáng ghét.”

Anh mím môi mỉm cười, đôi mắt hoa đào ẩn sau cặp kính vô cùng xinh đẹp: “Cực kỳ đáng yêu.”

Vân Lộ Tinh: "..." Đột nhiên không còn tức giận nữa, làm sao đây?

Mặc dù yêu cầu của cô được đáp ứng nhưng Vân Lộ Tinh lại cảm thấy vô cùng khó xử và luôn có cảm giác như mình đã thua cuộc.

Tại sao? Vân Lộ Tinh bối rối và có chút chán nản. Nhất định là tại mình chưa đủ mặt dày thôi!

Kỳ Phượng Miên kéo Vân Lộ Tinh đang ủ rũ đứng dậy, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô: "Được rồi, chúng ta đã náo loạn lâu như vậy rồi, bây giờ Kỳ phu nhân có thể về nhà với anh được không?"

Vân Lộ Tinh cau mày bẹp miệng đi theo anh. Đôi mắt kì quái.

Này, tại sao Kỳ Phong Miên lại như thế này? Vân Lộ Tinh có chút thất vọng nghĩ.

Chẳng có ích gì khi nổi giận với anh ta. Hừ.

Cuối cùng, Vân Lộ Tinh cũng không về nhà cùng Kỳ Phong Miên vì thời tiết bên ngoài đã thay đổi.

Khi họ chuẩn bị đứng dậy, thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh đèn lập loè ngoài đường và trong nhà.

Đồng hồ trên tường chỉ bảy giờ tối, còn thời gian rất dài mới đến nửa đêm. Ngay cả một đêm tối bình thường cũng không thể khiến thế giới trở nên ảm đạm mờ mịt đến mức kỳ lạ như này được.

Tất cả ánh sáng rực rỡ của mặt trăng đều bị bao phủ bởi nhiều lớp mây đen, không lộ ra một chút nào.

Thế giới bỗng nhiên rơi vào bóng tối, như bị một tấm màn đen vô hình che phủ. Người dân trên đường và trong nhà đổ ra xem náo nhiệt, lấy điện thoại di động không ngừng chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè trên wechat hoặc gọi điện thoại.

Một số người tỏ ra sợ hãi, trên đường xảy ra vụ va chạm chói tai do có một chiếc xe trượt tay lái mà gây tai nạn.

Những đám mây đen vốn mỏng manh ngưng tụ thành những khu vực rộng lớn, từng lớp sóng đen không ngừng cuồn cuộn trong mây.

Đôi mắt của Kỳ Phong Miên đột nhiên tối sầm lại.

Hiện tượng này không hề xảy ra ở kiếp trước của anh. Nói chính xác, tình huống như vậy đã không xảy ra trước tận thế.

Kiếp trước quả thực có rất nhiều dấu hiệu dự báo tận thế đến như lũ quét, dịch bệnh, cuồng phong, châu chấu, nhưng những khoảnh khắc mây đen che phủ bầu trời che khuất mọi ánh sáng như thế này chỉ xuất hiện sau tận thế.

Vào ngày tận thế đến, nhiều con người và động vật biến thành những con quái vật với nhiều hình dạng khác nhau, khí hậu và địa hình thế giới cũng trải qua những thay đổi to lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-ngay-nao-cung-muon-chet-cung-toi-tan-the/chuong-6.html.]

Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên lúc ấy đang lái xe về nhà, tránh xa quái vật trên đường đi. Khi họ tăng tốc về đến nhà, thế giới đã chìm vào bóng tối.

Trong bóng tối, Vân Lộ Tinh bị một con quái vật đột nhiên xông vào g.i.ế.c chết.

Vân Lộ Tinh cuối cùng cũng nhớ tới sự thay đổi lớn lao đấy, cô chính là c.h.ế.t trong sự tối tăm đến bất thình lình đó.

Bầu trời lúc ấy cũng giống như bây giờ.

Cô ngơ ngác nhìn thế giới tối tăm ngoài cửa sổ, lo lắng hỏi Kỳ Phong Miên: “Là đến sớm hơn à?”

Kỳ Phong Miên không biết đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt vốn dĩ hiền lành từ từ tối sầm lại. Anh liếc nhìn Vân Lộ Tinh đang ngơ ngác, không nhịn được chạm vào mặt cô, nói với cô: "Em đi ngủ trước đi."

Vân Lộ Tinh nhìn anh, ánh mắt không hề nao núng, chủ động hỏi: “Chúng ta không về nhà sao?” Bây giờ cùng đời trước không giống nhau, lúc này vẫn còn có điện, trong thế giới mờ mịt lập lòe một ít điểm sáng.

Nhưng ánh sáng này không đủ để xoa dịu trái tim Vân Lộ Tinh. Bốn phía trong không khí xuất hiện những lớp bông cặn lơ lửng, khiến ánh sáng rực rỡ ban đầu cũng trở nên tối tăm và mờ nhạt.

Vân Lộ Tinh nhớ rằng loại này chỉ xuất hiện sau tận thế. Nhưng bây giờ, nó lại đang trôi nổi xung quanh mình.

Vân Lộ Tinh cau mày nói: "Bệnh viện không an toàn, nơi này quá nhiều người."

Bệnh viện Trung Vân là một bệnh viện điều dưỡng, nằm tương đối gần vùng ngoại thành, nhưng khu vực xung quanh cũng rất phồn hoa.

Nếu xảy ra dị biến, nơi này sẽ trở thành Tu La tràng đáng sợ, những người sống sót rất khó thoát khỏi sự truy đuổi của vô số quái vật. Các thành phố hậu tận thế sẽ bị quái vật chiếm đóng, các cuộc tụ họp của con người sẽ trở thành hang ổ và căn cứ sinh sản của quái vật.

Và những người bị lũ quái vật sử dụng làm thức ăn đã chạy trốn khỏi vùng đất tượng trưng cho một nền văn minh bê tông cốt thép.

Bởi vì căn bệnh Vân Lộ Tinh và tính cách của Kỳ Phong Miên, nhà của họ nằm trong vùng biệt thự ở ngoại ô, nơi đó có rất ít người, cơ hội gặp phải quái vật sẽ giảm xuống rất nhiều. Đó là một căn cứ an toàn không tồi.

Vân Lộ Tinh muốn về nhà.

Kỳ Phong Miên liếc nhìn cô, nói: “Ngày mai chúng ta trở về.” Anh nắm tay Vân Lộ Tinh, dẫn cô đi về phía hành lang bệnh viện.

Xung quanh tối om, chỉ có chiếc đèn chùm trên cao vẫn tỏa ra thứ ánh sáng mát lạnh. Kỳ Phong Miên như đột nhiên quay trở lại ngày Vân Lộ Tinh chết, khi anh bước qua hành lang trống rỗng và tối tăm, trái tim anh không ngừng chùng xuống.

Nhưng phía sau anh còn có Vân Lộ Tinh.

Vì vậy, mặc dù Kỳ Phong Miên tâm tình cực kỳ không tốt, nhưng anh vẫn bình tĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Lộ Tinh.

Giọng nói của anh trấn định, nói: "Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ, không biết trên đường có xảy ra chuyện gì không. Em đi ngủ trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bàn những chuyện còn lại."

Theo lời anh nói, Vân Lộ Tinh đột nhiên nhớ lại kiếp trước cô c.h.ế.t trong bóng đêm, lập tức từ bỏ ý định về nhà.

Ánh đèn thực sự quá mờ, những người đang xem náo nhiệt cũng có chút hoảng sợ. Vân Lộ Tinh đi trong hành lang trống rỗng, nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy bất an.

Bởi vì Kỳ Phong Miên vẫn luôn nắm tay cô thật chặt.

Anh giơ điện thoại di động, bật đèn pin để soi đường cho cô. Mỗi bước đi đều vững vàng và mạnh mẽ, thong thả như không ở trong bóng tối.

Cảm xúc cũng sẽ lây lan.

Bệnh nhân, y tá và bác sĩ trong bệnh viện đều ồn ào, nhưng Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên lại bình tĩnh như người đến từ thế giới khác.

Bằng cách này, Kỳ Phong Miên đã hộ tống Vân Lộ Tinh trở lại phòng bệnh của cô.

Ở trong phòng, anh khẽ gật đầu ra hiệu cho Vân Lộ Tinh lên giường đi ngủ, nói: "Ngủ sớm đi." Giọng điệu của anh vẫn như thường lệ, tựa như thế giới chưa hề hỗn loạn.

Vân Lộ Tinh ngoan ngoãn lên giường nằm xuống, cô mềm mại trả lời một tiếng như đồng ý nhưng lại không chịu nhắm mắt ngủ.

Nói giỡn à? Nếu cô ngủ quên mà tận thế đến sớm thì phải làm sao?

Vân Lộ Tinh lo lắng cô sẽ giống như kiếp trước, mơ hồ lại c.h.ế.t một lần nữa.

Cô mở to đôi mắt của mình, lúc thì nhìn Kỳ Phong Miên, lúc thì nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Kỳ Phong Miên vốn định nhìn cô ngủ rồi mới rời đi, nhưng thấy cô không hợp tác như vậy, lập tức buông một tiếng thở dài trong lòng. Anh dứt khoát trực tiếp ngồi xuống, đưa tay che mắt Vân Lộ Tinh, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Ngoan nào."

Nhưng Vân Lộ Tinh lạinắm lấy lòng bàn tay đang đặt trên mắt mình, thì thầm trong bóng tối: "Em không thể ngủ được."

Cô nói: “Kỳ Phong Miên, lát nữa đừng rời đi nhé.”

——[Cô ấy trông rất sợ hãi. ]

Kỳ Phong Miên rũ mắt xuống, liếc nhìn bàn tay đang bị đối phương nắm giữ, chậm rãi lại gần. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô và lặp lại: “Đi ngủ đi. Anh ở đây. "

——[Cho nên, không phải sợ. ]

Loading...