Bạn Trai Ngày Nào Cũng Muốn Chết Cùng Tôi [Tận Thế] - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:15:11
Lượt xem: 7
Chiếc xe lái về phía vùng ngoại ô, khói xe phun tung tóe trong làn mưa tí tách. Khoảnh khắc bọn họ lái xe ra khỏi bãi đậu xe, thế giới hiện ra trước mắt hai người.
Nửa giờ là đủ để mọi người hiểu rằng đây không phải chỉ là một trò đùa dai. Vết m.á.u còn sót lại khắp nơi trên đường, từng vết chảy qua đường phố và bụi cây, uốn lượn biến mất trong các tòa nhà ở thành phố.
Có những bụi tro màu xám đen kỳ lạ lơ lửng trong không khí, như thể tạo ra một bóng đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên thế giới, khiến thành phố vốn sôi động và tươi sáng trở nên ảm đạm.
Có một con quái vật khổng lồ đang ngồi bên ngoài bãi đậu xe. Nó cao khoảng bốn mét, làn da màu xanh xám, trên người trải dài những vết thương được khâu lại.
Nơi ban đầu vốn là đầu của nó đã bị thoái hóa thành một quả bóng trụi lụi, mặt trên chỉ có một nhãn cầu khổng lồ, còn lại cái gì cũng không có. Trên bụng nó có một cái miệng khổng lồ gần như cắt đứt một nửa cơ thể.
Con quái vật đó đang ngồi bên ngoài bãi đậu xe, thân hình khổng lồ chặn một nửa lối đi trong bãi. Bên cạnh nó là một đống xác người chất thành núi.
Tròng mắt duy nhất của nó đang nhìn lò mổ bên kia đường một cách thích thú, trong khi tay cứ liên tục nhặt xác người và nhét vào cái miệng phía trên rốn.
"Kaz kaz." Tiếng xương bị nghiền nát vang lên trong bãi đậu xe yên tĩnh.
Trơ mắt nhìn đồng loại bị con quái vật nhai nát không còn mảnh xương hay mảnh vụn nào, mọi người có mặt đều c.h.ế.t lặng. Một số xe riêng chạy ra khỏi siêu thị thậm chí còn dừng lại vì sợ vừa ra khỏi sẽ bị con quái vật g.i.ế.c chết.
Xe của Kỳ Phong Miên ở phía trước, anh dẫn đầu lái ra ngoài. Khi con quái vật nghe thấy âm thanh thì theo bản năng vươn tay ra bắt con mồi. Nó đã sử dụng chiêu này quá nhiều lần, đống xác c.h.ế.t trên tay chính là chiến lợi phẩm của nó.
Nhưng lần này, con quái vật lặp lại thủ đoạn cũ của mình đã thất bại. Khi định chộp lấy chiếc xe, tay nó không kịp phòng thủ va phải một chất dính nhớp màu đen, đau đến mức nó lập tức rụt tay lại.
Ôm bàn tay bị bỏng của mình, cái miệng lớn trên rốn co rút lại, lộ ra biểu tình đau khổ. Trong lúc nó đang ngơ ngác, một số chủ xe đã nhân cơ hội này bỏ chạy dọc theo lối đi do Kỳ Phong Miên mở ra.
Con mắt khổng lồ trên đầu con quái vật lập tức xoay chuyển, cảnh giác quan sát phía sau những chiếc ô tô đang phóng nhanh trên đường, nhưng không thể tìm thấy nhân loại đã làm mình bị thương.
Rất nhiều thức ăn đã chạy mất... Nó di chuyển cơ thể to lớn của mình, cúi đầu nằm ở lối vào bãi đậu xe, gục đầu xuống bên dưới nhìn vào trong.
Một số ô tô bị chặn bên trong do do dự nên không kịp thoát ra ngoài.
Cái miệng trên rốn con quái vật mỉm cười hài lòng, để lộ đầy hàm răng sắc nhọn. Nó nằm trên mặt đất, vặn mình và duỗi lòng bàn tay mập mạp vào trong.
——
Thế giới bên ngoài xe đã trải qua những biến hoá nghiêng trời lệch đất, mưa càng ngày càng nặng hạt, những bông bùn bay lơ lửng trong không khí ngày càng nhiều.
Bầu trời u ám, tầm nhìn cực thấp. Thỉnh thoảng, trên đường phố ngẫu nhiên vang lên tiếng tai nạn xe cộ, theo sau đó là tiếng chửi bới, cãi vã hùng hổ. Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã bị lũ quái vật nghe thấy âm thanh đến bắt lấy, vội vàng la hét chói tai bỏ chạy.
Thỉnh thoảng, ven đường có những chiếc xe chạy trốn và những con quái vật đi săn lần lượt ra khỏi con phố này, hầu hết đều hướng về nội thành. Khi nguy hiểm lần đầu xảy ra, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến là trở về nhà và chờ giải cứu.
Tuy nhiên, vùng nội thành lúc này sẽ chỉ tàn khốc hơn ở đây, tuỳ tiện lao về khu dân cư đông đúc, khả năng cao sẽ bị lũ quái vật ngồi canh gác ở đó bắt giữ.
Sau ngày hôm nay, thành phố sẽ trở thành nơi sản sinh của quái vật.
Ô tô đang chạy trên đường có tầm nhìn cực kỳ hạn chế.
Một bóng người đuổi theo xe của Kỳ Phong Miên, không ngừng vẫy tay cầu cứu. Phía sau anh ta là một con quái vật hình người. Nhưng chưa đuổi kịp xe, anh ta đã bị con quái vật phía sau tóm lấy.
Con quái vật cắn đứt cổ anh ta, nhưng không ăn thịt ngay tại chỗ, mà nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đang lao qua chính mình, sau đó kéo một chân của người đàn ông vào bụi rậm bên đường.
Vân Lộ Tinh nhìn con quái vật mang theo t.h.i t.h.ể của người đàn ông biến mất vào một tòa nhà nào đó trong thành phố, không khỏi hỏi Kỳ Phong Miên: "Nó đang làm gì vậy?"
Sau cái c.h.ế.t của Vân Lộ Tinh ở kiếp trước, trí nhớ của cô luôn mơ hồ nên cô không thể nhớ được nhiều ký ức, hơn nữa cô chỉ có thể ở bên cạnh Kỳ Phong Miên và không biết nhiều về tình hình cụ thể của tận thế.
Kỳ Phong Miên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng: “Tiến hóa.”
Những con quái vật sau tận thế về cơ bản đều được chuyển biến từ con người. Chúng sở hữu trí thông minh, tuy lúc đầu không cao lắm nhưng khi tiến hóa, chỉ số IQ của chúng thậm chí có thể vượt qua con người.
Chúng nó có suy nghĩ riêng, bản năng săn mồi, sinh tồn và sinh sản hoàn toàn được khắc sâu vào chuỗi gen của nó.
Trong nghiên cứu sau này, người ta phát hiện ra rằng gen quái vật thường chứa ba phần, một phần là gen của con người, phần còn lại là gen của các loài khác trên trái đất, cho nên mới có nhiều loại quái vật ngụy trang thành hình người xuất hiện.
Nhưng ngoài ra, quái vật còn mang trong mình một chuỗi gen khác. Chính vì nó mà con người mới biến dị.
Quái vật đột biến mới sinh đang ở giai đoạn yếu đuối nhất của cuộc đời, do hạn chế về mặt di truyền nên chúng sẽ làm mọi cách để săn lùng vào thời điểm này nhằm tìm đủ năng lượng để đột phá và tiến hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-ngay-nao-cung-muon-chet-cung-toi-tan-the/chuong-11.html.]
Khi bắt đầu tận thế, lũ quái vật không hề háo hức truy đuổi và g.i.ế.c chóc mà thay vào đó, sau khi thu đủ năng lượng, chúng sẽ mang thức ăn về tổ để ăn tươi nuốt sống, tiến hóa và thậm chí là sinh sôi nảy nở.
Quái vật suy yếu và thời gian né tránh ngắn ngủi của tụi nó thậm chí có thể khiến con người ảo tưởng rằng việc g.i.ế.c quái vật là dễ dàng. Mãi cho đến khi căn cứ an ninh do nhà nước thành lập trong nội thành thành phố được sử dụng làm nơi sinh sản của quái vật, con người cuối cùng cũng thức tỉnh và nhận ra rằng trong nội thành đã không còn phù hợp cho con người sinh sống, từ đây có rất nhiều người liên tục chạy trốn ra khỏi nội thành.
Sau khi phóng hết tốc lực chạy ra khỏi khu đô thị ồn ào, chiếc xe chầm chậm lái dọc theo con đường lên sườn núi.
Kỳ Phong Miên không sống ở đây. Anh thường sống ở một căn hộ gần bệnh viện hơn. Sau đó, anh kết hôn với Vân Lộ Tinh. Vân Lộ Tinh không thích những nơi đông người nên hai người mới chuyển đến đây.
Biệt thự được xây dựng trên sườn đồi, xung quanh có vài tòa nhà dân cư, nhưng cách nhau khá xa, về cơ bản sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau.
Xe dừng lại, Vân Lộ Tinh chậm rãi đi xuống khung cửa xe. Leo xuống được nửa đường, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Kỳ Phong Miên: "Chúng ta không mang theo bất cứ thứ gì."
Cô đã không lấy bất kỳ thực phẩm nào được lựa chọn cẩn thận trong siêu thị trước khi bỏ trốn.
Vân Lộ Tinh đi theo anh, lải nhải không ngừng: "Không có đồ ăn, chúng ta phải đi tìm thực vật để ăn sao?" Vân Lộ Tinh nhớ rõ, bình thường căn biệt thự này không có người lui tới, Kỳ Phong Miên cũng không chuẩn bị đồ ăn ở nhà.
Cô bực bội nói: “Em đã chọn nhiều như vậy.”
Kỳ Phong Miên đi vào trong, liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì. Anh không nói với Vân Lộ Tinh rằng tất cả đồ ăn cô chọn đều là đồ ăn vặt.
Còn đều là những thực phẩm bất tiện khi mang theo và bảo quản.
Vân Lộ Tinh không biết điều này, cô bĩu môi, đứng ở cửa trầm tư suy nghĩ, cảm thấy thật khó chịu.
Sau tận thế, thế giới lần lượt mất điện, kem sẽ tan chảy. Khi lũ quái vật trở nên mạnh mẽ, thế giới ngày càng trở nên tàn khốc hơn, con người thậm chí muốn ăn no còn khó khăn chứ đừng nói đến việc tiêu tốn sức lực của mình để tạo ra những món ăn ngon vô dụng.
Vân Lộ Tinh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thấp giọng nói: "Thật đáng tiếc nha." Vẻ mặt cô có chút buồn bực, cúi đầu lẩm bẩm.
Phịch một tiếng. Cánh cửa sau lưng cô đóng lại.
Kỳ Phong Miên đứng cạnh cửa, một tay đút túi. Anh đứng ở phía sau, lưng thẳng tắp, nửa thân người ẩn trong bóng tối.
Khuôn mặt và bộ vest trắng của anh ta dính đầy máu, tay áo xắn lên một nửa, để lộ dây đeo đồng hồ quanh cổ tay và đường cong cánh tay duyên dáng.
Lúc này Vân Lộ Tinh mới nhớ ra, cô nói: "Ồ, em quên chọn đồng hồ cho anh...ưm."
Kỳ Phong Miên cúi xuống, hôn lên đôi môi đang lải nhải của cô.
Vân Lộ Tinh mở to mắt, bối rối nhìn người đàn ông phía trên mình.
Lông mi của Kỳ Phong Miên cong và hếch lên, làn da trắng nõn, mũi cao, môi hơi mỏng và hình cung rất đẹp. Kỳ Phong Miên là con lai. Anh ấy thừa hưởng màu tóc của mẹ mình, đó là màu nâu nhạt có một chút ánh vàng.
Lông mày thật sâu, Vân Lộ Tinh chợt nghĩ đến những y tá ở bệnh viện Trung Vân luôn thầm nói Kỳ Phong Miên rất xinh đẹp.
Thực sự rất đẹp. Vân Lộ Tinh ngơ ngác nghĩ.
Sau một khắc, Kỳ Phong Miên rời khỏi nụ hôn này.
Anh im lặng nhìn Vân Lộ Tinh, đối phương cũng đang nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh sáng ngời đầy vẻ mờ mịt.
Ánh mắt của Kỳ Phong Miên từ từ rơi vào đôi môi hồng hào của Vân Lộ Tinh, khóe mắt nhướng lên, anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, thản nhiên nghĩ: Thật đáng yêu.
Anh không nhanh không chậm xắn tay áo lên, từ trên cao nhìn xuống Vân Lộ Tinh, chậm rãi nói: “Muốn làm không?”
Khi nói lời này, anh hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào Vân Lộ Tinh một cách áp bức. Hơi thở đầy hormone nam tính mạnh mẽ của đàn ông tràn ngập không gian nhỏ bé này, không ngừng lan rộng và bừa bãi chiếm giữ thế giới thuộc về Vân Lộ Tinh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi ra hai cúc, mặc lỏng lẻo trên người, để lộ làn da trắng như tuyết và xương quai xanh bên trong, trông cấm dục lại rất mê người.
Chiếc áo sơ mi trắng của Kỳ Phong Miên dính đầy m.á.u đỏ sẫm, như hoa mận nở trong mùa đông lạnh giá, thanh lãnh và kiều diễm.
Ánh mắt của Vân Lộ Tinh trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở vòng eo như ẩn như hiện của đối phương, sau đó cô không nhịn được chớp chớp mắt.
Muốn chạm vào.
Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh đang phát ngốc, chậm rãi mỉm cười. Anh lùi lại một bước, dựa vào cửa, lười biếng nhìn Vân Lộ Tinh, nói: "Em không muốn làm nữa à?"