BẠN TRAI MUỐN TÔI DÙNG TIỀN TIẾT KIỆM TRẢ KHOẢN VAY MUA NHÀ CHO ANH TA - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-12-28 15:37:26
Lượt xem: 4,084
3
"Chúng ta chia đều tiền đặt cọc, cùng nhau trả nợ, nhà đứng tên cả hai người. Như vậy là hợp lý rồi chứ?"
Kế hoạch này tôi còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng Khuất Trì lại không thấy đây là ý kiến hay, anh ta phản bác:
"Chúng ta bỏ hết tiền vào nhà rồi, còn đâu tiền để sửa nhà nữa?"
Hóa ra anh ta còn định để tôi trả tiền sửa nhà?
Sự khó chịu trong lòng tôi càng tăng lên. Tôi lạnh nhạt nói:
"Hết tiền thì để dành thêm hai năm, nhà có chạy đi đâu mà lo?"
Thực ra, Khuất Trì không biết rằng trong số 400.000 tệ của tôi, có 300.000 là tôi tiết kiệm được chỉ trong năm nay.
Công việc của tôi ngày càng tốt, tôi tự tin rằng trong tương lai, thu nhập của mình có thể đạt 300.000 - 500.000 tệ mỗi năm.
Tôi thật sự muốn nói với Khuất Trì rằng, đừng chỉ nhìn vào những lợi ích nhỏ trước mắt. So với 400.000 tệ, tôi mới là người anh cần trân trọng.
Đáng tiếc, Khuất Trì không nghe thấy suy nghĩ của tôi.
Anh im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
"Em nhất định phải mua nhà sao?"
Tôi thở dài. Từ nhỏ đến lớn, tôi thường xuyên bị bố mẹ mắng "Cút ra khỏi nhà!", "Cút đi c.h.ế.t ở ngoài!", nên luôn cảm thấy bất an.
Ước mơ lớn nhất của tôi là có một căn nhà của riêng mình, nơi tôi có thể ở yên ổn mà không bao giờ bị đuổi đi.
Có lẽ đó cũng là lý do tôi rất mong muốn một gia đình ổn định.
"Đúng vậy," tôi khẳng định.
Khuất Trì siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói:
"Thôi được, nếu em nhất định muốn mua nhà, không hề nghĩ đến tình cảm của chúng ta, vậy thì chia tay đi!"
—----------
"Chia tay?"
Tôi và Khuất Trì yêu nhau một năm nay, không ngờ anh ta lại dễ dàng nói ra hai từ đó như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-muon-toi-dung-tien-tiet-kiem-tra-khoan-vay-mua-nha-cho-anh-ta/chuong-3.html.]
Tôi cứng giọng hỏi:
"Anh nói lại lần nữa xem?"
Thấy mắt tôi đỏ lên, Khuất Trì vội vàng thay đổi giọng điệu:
"Không, anh không có ý đó, chỉ là… chỉ là lỡ lời thôi..."
Sự tự tin của anh ta lập tức tan biến, bắt đầu dỗ dành tôi.
Nhưng tôi không muốn nghe thêm nữa, liền hất tay anh ra, lớn tiếng nói:
"Chia thì chia!"
Cả đời này, tôi ghét nhất là bị người khác dùng lời nói uy hiếp!
Nói xong, tôi cầm túi, rời khỏi nhà hàng thật nhanh.
Khuất Trì chạy theo tôi, vừa đi vừa nói:
"Đừng giận nữa, đừng giận nữa, anh chỉ lỡ lời thôi! Em đừng để bụng mà!"
"Không muốn người khác để bụng thì đừng nói! Một khi đã nói ra, thì phải chịu trách nhiệm!"
Tôi tức giận đến mức bước đi thật nhanh.
Khuất Trì đuổi theo tôi suốt một quãng đường, liên tục xin lỗi.
Thấy tôi vẫn không đáp lại, cuối cùng anh ta cũng nổi cáu, hét lên:
"Thôi đi, Cùi Tinh! Em muốn gì đây? Trước khi cưới mà đã định dùng hết tiền tiết kiệm và quỹ nhà ở, thì ai mới là người không đáng mặt hả?"
...
Nghe những lời đó, tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta. Khuất Trì như được đà, tiếp tục lớn tiếng:
"Em tưởng sống ở thành phố lớn dễ lắm sao? Em không nghĩ cho anh à? Em có biết nhà anh khó khăn thế nào không? Bố mẹ anh chắt chiu từng đồng để dành tiền, họ không dám ăn, không dám tiêu. Mẹ anh mấy năm nay không mua nổi bộ quần áo mới, bố anh thậm chí còn không nỡ thay cái d.a.o cạo râu cũ!
"Anh quen em, anh đã cố gắng rồi! Anh mời em ăn uống, tặng quà cho em, dỗ dành em. Anh có nợ em đâu! Nhà người ta thì đồng lòng mà sống, còn em chỉ biết nghĩ đến bản thân mình!"
Khuất Trì càng nói càng hăng, như thể đang dồn hết mọi uất ức từ trước đến nay trút lên tôi.
Tôi nhìn anh ta, không khỏi cảm thấy xa lạ. Người trước mặt tôi lúc này hoàn toàn không phải là Khuất Trì mà tôi từng quen.
Thấy tôi không nói gì, anh ta lại gằn giọng hỏi:
"Anh có nói sai gì không? Em có bao giờ nghĩ lại bản thân chưa?"