Bạn Trai Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 17-18 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-05-23 17:21:16
Lượt xem: 1,786
17
Trong hội nghị hàng năm giữa loài người và Huyết Tộc, tôi bị Lục Thanh Thần ấn xuống ghế, cảm thấy áp lực vô hình.
Anh ta đứng phía sau tôi, có rất nhiều người quen trên bàn. Chu Hoài cũng ở đó.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cô gái đối diện trông rất quen. Là cô ấy, cô gái đáng thương đã được tôi cứu hai lần - Giang Thư.
Cô ấy nở nụ cười hiền hòa với tôi, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Cô ấy lấy ra một tập tài liệu: "Đây là điều tra của tôi trong thời gian nằm vùng ở trường học, vẫn còn tồn tại tình trạng Huyết Tộc ép buộc con người, hơn nữa, đã có đủ bằng chứng chứng minh những cô gái mất tích này đều c.h.ế.t dưới tay Huyết Tộc các người."
"Hiện tại, huyết tương do con người và Huyết Tộc cùng nghiên cứu đã được tung ra thị trường, hiệu quả rất tốt, nhưng các người lại lén lút làm ra những chuyện đe dọa đến tính mạng của con người."
"Xin hỏi thủ lĩnh Huyết Tộc, ngài giải thích thế nào về chuyện này?"
Cô ấy ném tập tài liệu lên bàn trước mặt Chu Hoài.
Chu Hoài khó chịu "chậc" hai tiếng, nhìn sang Lục Thanh Thần: "Ngài ấy, ngài nói đi."
Giọng nói trầm lạnh vang lên từ đôi môi mỏng của anh ta: "Đơn giản, g.i.ế.c hết là được."
Anh ta uể oải ngẩng đầu lên, nhìn Chu Hoài: "Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng phải lãng phí thời gian hẹn hò của tôi. Đi thôi, Uyển Uyển."
Anh ta ôm eo tôi. Giang Thư gọi giật lại: "Đứng lại đó, anh không được đưa cô ấy đi… Cô ấy là con người, không phải huyết nô của anh."
Khí thế của Lục Thanh Thần giảm xuống mức thấp nhất: "Cô ấy là của tôi. Cô là thứ gì mà dám lên tiếng ở đây?"
Cổ của cô gái như bị một lực lượng vô hình bóp nghẹt. Sau đó, vũ khí đặc chế của loài người chĩa về phía Huyết Tộc.
Nhìn thấy tình hình căng thẳng, Chu Hoài liếc mắt với tôi. Tôi kéo tay người đàn ông đang sắp nổi giận: "Lục Thanh Thần, đi thôi, chúng ta về nhà."
Sau đó cười với Giang Thư: "Anh ấy là bạn trai tôi."
Cô ấy sững người một lúc. Lục Thanh Thần buông cô ấy ra, nắm lấy tay tôi.
18
Về đến nhà, đầu óc Lục Thanh Thần vẫn còn đang lơ lửng trên mây. Anh ta dồn tôi vào góc tường, giọng nói khàn khàn: "Uyển Uyển, em nói lại lần nữa xem. Em là gì của anh?"
Chưa đợi tôi trả lời. Anh ta đã tự tin nhếch mép cười: "Anh biết ngay là em yêu anh như điếu đổ."
Nói rồi, anh ta lấy ra bức thư tình lúc trước.
"Hôm nay anh sẽ mở ra trước mặt em."
Mí mắt tôi giật giật. Bức thư tình đó là viết cho Chu Hoài. Mặc dù không ghi tên, nhưng nội dung không liên quan gì đến anh ta.
Tôi giữ tay anh ta lại: "Lục Thanh Thần, anh có đói không, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi?"
Anh ta mím môi: "Không được, bây giờ anh muốn xem thư tình em viết cho anh trước. Chúng ta cùng nhau xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-ma-ca-rong-cua-toi/chuong-17-18-hoan.html.]
Tôi đi về phía cửa: "Lục Thanh Thần, em đi mua rau đây."
"Hình như nhà hết giấm rồi, em đi mua một chai."
"Anh ở nhà đợi em nhé."
Vừa đi đến cửa đã bị anh ta ôm eo ấn lên cửa. Anh ta nheo mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, giọng nói khàn khàn: "Thư tình của Uyển Uyển, không phải viết cho anh sao?"
Tôi cười gượng hai tiếng, nói nhỏ: "Em đã nói là anh không muốn nghe mà."
Lục Thanh Thần: "?"
Anh ta cúi đầu cọ cọ vào cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng mua giấm nữa, anh chua c.h.ế.t rồi."
"Tên trai bao kia là ai?"
"Có đẹp trai bằng anh không?"
"Anh giận thật đấy."
Tôi bật cười, lần đầu tiên thấy người ta nổi giận còn phải báo trước. Dễ thương thật đấy.
Tôi nhân cơ hội vỗ vỗ mặt anh ta. Anh ta sững người một lúc, hình như nghĩ đến điều gì đó, giọng nói trở nên nguy hiểm: "Để anh đi g.i.ế.c Chu Hoài."
Tôi ôm lấy cổ anh ta: "Lục Thanh Thần, em chỉ thích anh thôi. Anh có thích em không?"
Hơi thở của anh ta trở nên dồn dập, đáy mắt cuồn cuộn sắc máu.
"Uyển Uyển, đã châm lửa thì phải chịu trách nhiệm dập lửa đấy."
Hơi thở bị tước đoạt, anh ta hôn lên dái tai tôi. Bên tai liền vang lên lời thì thầm ngọt ngào: "Anh yêu em."
Ngoại truyện: Góc nhìn của Lục Thanh Thần
Vũ trụ bao la, thời gian vô tận, nhàm chán vô cùng, sau khi đánh cho đám con cháu trong tộc một trận thì tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Vạn năm sau.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi bị một con bé xấu xí làm cho tỉnh giấc. Nó vừa khóc lóc vừa nói xin lỗi, lại còn hỏi xem có phải đã lên thiên đàng hay không. Lại còn vỗ vào mặt tôi, tôi ghét không thể bóp c.h.ế.t nó.
Phụ nữ thật phiền phức. Nực cười, rơi vào tay tôi thì chỉ có thể là địa ngục thôi.
Nó khóc thảm thiết quá, kể lể về số phận thảm khốc của mình. Sao lại có người thảm như vậy chứ, tôi hơi tò mò, liền ném nó về nhà và theo dõi một thời gian, lại còn tốt bụng giúp nó giải quyết một số rắc rối.
Tôi cười khẩy, thì ra tôi cũng biết thay đổi đấy. Gặp lại một lần nữa, con bé xấu xí kia đã thay đổi rất nhiều.
Nó nhét vào tay tôi một bức thư tình, khuôn mặt đỏ bừng, nói ấp úng: "Em thích anh."
Được rồi, cô nhóc này thơm thật đấy. Như một chiếc bánh ngọt vừa thơm vừa mềm. Muốn làm em ấy vui, vậy thì tôi miễn cưỡng đồng ý vậy. (phiên bản miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật)
Hết truyện.