Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Đã Mất Đột Ngột Trở Về - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2025-01-24 06:01:26
Lượt xem: 111

Chương 7:

 

Nhưng, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung, điện thoại đã bị giật mất.

 

Cùng lúc đó, giọng nói của Lục Yến vang lên trên đỉnh đầu.

 

“Kiều Kiều, em muốn chạy trốn sao?”

 

Dưới sự ép buộc của Lục Yến, tôi gọi điện thoại cho Chu Tề Hành.

 

“Em hơi sợ, anh có thể lên đón em được không?”

 

“Ừ, được.”

 

Trong điện thoại, giọng nói của Chu Tề Hành vẫn dịu dàng như cũ.

 

Thực ra.

 

Tôi và Chu Tề Hành là thanh mai trúc mã nhiều năm, tình cảm rất tốt.

 

Hồi nhỏ, tôi nghịch ngợm, anh ta nhút nhát, mỗi lần đều là tôi gây họa, anh ta gánh chịu hậu quả.

 

Lúc đó trong con hẻm nhỏ thường xuyên có thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy ——

 

Tôi chạy lon ton ở phía trước, bố tôi cầm thắt lưng đuổi theo ở phía sau.

 

Còn Chu Tề Hành?

 

Anh ta sụt sịt mũi, chạy loạng choạng theo sau bố tôi, vừa khóc vừa xin giúp tôi, “Chú Nguyễn, tha cho Kiều Kiều đi...”

 

Sau khi lớn lên, tôi cả ngày ăn không ngồi rồi, mà Chu Tề Hành thì rất có tiền đồ.

 

Anh ta thi vào trường đại học danh tiếng, vào công ty nổi tiếng, sau đó lại từ chức khởi nghiệp, còn cưu mang tôi lúc tôi thất nghiệp, trở thành ông chủ của tôi.

 

Trong công ty có mấy chục người, nhưng chỉ có tôi dám tỏ thái độ với ông chủ.

 

Ông chủ còn phải cười tủm tỉm chịu đựng.

 

...

 

Trong lúc đang xuất thần, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Lục Yến day day mi tâm, ra hiệu cho tôi đi mở cửa.

 

Thật ra tôi cũng nghi hoặc, từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn ghét bỏ Chu Tề Hành, sao hôm nay lại chủ động để anh ta lên.

 

Cửa được mở ra.

 

Chu Tề Hành ôm gương mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt tôi.

 

“Làm sao vậy?”

 

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, sự quan tâm trong đáy mắt không giống giả vờ.

 

Tôi nắm lấy tay áo anh ta, giọng nói run rẩy.

 

“Em... nếu em nói Lục Yến đang ở trong phòng này, anh có sợ không?”

 

Chu Tề Hành sững người một chút, đáp rất dứt khoát.

 

“Sẽ không.”

 

Anh ta sờ lên tóc tôi, “Kiều Kiều, anh không tin quỷ thần, cũng không tin quả báo.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-da-mat-dot-ngot-tro-ve/chuong-7.html.]

Anh ta nhìn tôi, dường như có ẩn ý khác.

 

“Anh chỉ tin tưởng bản thân mình.”

 

Chu Tề Hành vẫn đang nói, giọng điệu dịu dàng, dường như muốn kéo tôi ra khỏi ảo giác “gặp ma”.

 

Mà tôi thì ngẩng đầu nhìn anh ta, hai mắt mơ màng.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

 

Bỗng nhiên.

 

Trong tay áo tôi có một con d.a.o găm rơi ra, vừa vặn rơi vào trong tay.

 

Mà tôi không chút do dự, hung hăng đ.â.m về phía bụng dưới của Chu Tề Hành!

 

Đâm được một nửa, cổ tay đột nhiên bị ai nắm chặt.

 

Là Chu Tề Hành.

 

Anh ta khỏe hơn tôi rất nhiều, dễ dàng khống chế tôi, chẳng tốn nhiều sức đã cướp được d.a.o găm.

 

Thật đáng tiếc.

 

Đối với việc tôi muốn g.i.ế.c anh ta, dường như Chu Tề Hành không hề bất ngờ chút nào.

 

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt nhàn nhạt.

 

“Kiều Kiều, anh đã cho em cơ hội, đáng tiếc, em vẫn làm anh thất vọng.”

 

Tôi quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa.

 

Nhưng giọng nói của Chu Tề Hành vẫn truyền vào tai tôi, từng câu từng chữ rõ mồn một.

 

“Em có biết hôm nay anh đến đây làm gì không?”

 

Tôi không nói, Chu Tề Hành tự hỏi tự trả lời.

 

“Anh đến để g.i.ế.c em.”

 

“Giống như lúc trước anh đã mượn tay em để g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Yến vậy.”

 

Nghe câu nói cuối cùng của anh ta, cơ thể tôi run lên.

 

Trên đầu vang lên tiếng cười của Chu Tề Hành.

 

“Có phải em kinh ngạc lắm đúng không? Em có nhớ lúc trước em đã g.i.ế.c Lục Yến như thế nào không?”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, anh ta sững người một chút, nhưng rất nhanh anh ta đã kịp phản ứng lại ——

 

“Em không mất trí nhớ?”

 

“Đúng vậy.”

 

Tôi cũng cười theo, “Đương nhiên tôi không mất trí nhớ, lúc trước tôi giả vờ bị kích thích quên mất Lục Yến bị tôi hại chết, đều là diễn cho anh xem.”

 

“Thật đáng tiếc, không thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh.”

 

Thực ra.

 

Đêm hôm đó, Lục Yến vốn không hề mê hoặc tôi đi g.i.ế.c Chu Tề Hành.

 

Là tôi mượn danh nghĩa “phát điên”, muốn đi g.i.ế.c anh ta.

 

Loading...