Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Cũ Luôn Trêu Chọc Tôi - [ Quy Tắc, Vô Hạn Lưu] - Chương 4: Trinh Đức phong bế toàn bộ trường học

Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:10:50
Lượt xem: 7

Edit: An Lạc

Beta: WangShu

...

Thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi, từng phút từng giây đều là tra tấn, dày vò.

Tần Diêm gắp thêm một miếng sườn heo chua ngọt đưa tới bên miệng Khúc Tinh Thần, trên bàn mỗi người đều là một suất vừa đủ ăn, chỉ có hai miếng sườn chua ngọt nhỏ. Khúc Tinh Thần nhìn miếng sườn thơm ngon trước mặt, không há miệng.

Tống Minh Lượng đã ngồi lại đúng chỗ ở vị trí số 6, tay vẫn cầm đũa nhưng không ăn nữa.

Anh ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào đĩa cơm trước mặt, hai tay bóp chặt đũa một cách thô bạo làm nổi cả gân xanh.

“Lộp cộp!”

Một tiếng giòn vang, vài người cùng lúc nhìn qua.

Tần Nhã Chi khom lưng nhặt chiếc đũa rơi trên mặt đất, nhẹ giọng xin lỗi:

“Thực xin lỗi, tôi không cố ý…”

Hứa Phong từ chỗ của mình đi qua chỗ của cô, vỗ vỗ bả vai Tần Nhã Chi.

Tống Minh Lượng đột nhiên cười gượng lên:

“Ha, ha ha ha, không có việc gì, tôi sẽ không xảy ra chuyện đâu, đây không phải quy định của NPC đặt ra! Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì!”

Anh ta nhìn về phía Tần Diêm, nói thẳng:

“Cậu là người chơi? Đúng không?”

Tần Diêm tay phải cầm đũa, tay trái ở phía dưới bàn nhéo nhéo eo mềm của Khúc Tinh Thần, Khúc Tinh Thần lập tức há miệng ngậm lấy miếng sườn.

Thời điểm ánh mắt của tất cả quần chúng nam nữ nhìn sang, Khúc Tinh Thần giương mắt lên, đôi mắt ươn ướt giống như là một thường dân bất lực bị ác quỷ cưỡng bức.

Tần Diêm lúc này mới ăn miếng rau xanh, lạnh nhạt nói:

“Các quy tắc đều do hiệu trưởng đặt ra.”

Anh tránh né không nói đến thân phận của chính mình.

Tống Minh Lượng hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Tần Diêm, phảng phất giống như Tần Diêm chính là lệ quỷ tội ác tày trời trong thế giới này:

“Anh gạt tôi! Anh gạt tôi!”

Liên tiếp rống giận vài câu, Tống Minh Lượng đột nhiên bình tĩnh lại bĩu môi khó coi cười nhạo:

”Anh muốn giả ma giả quỷ, lập ra quy tắc để làm cho chúng tôi rối tung lên có đúng không? Tôi chưa ngu đến mức đó.”

Dứt lời, Tống Minh Lượng cúi đầu bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Khúc Tinh Thần một tay dùng sức hất văng cái tay ác ôn làm loạn của Tần Diêm, chờ mọi người ăn xong thì đứng lên bước mấy bước lẻn đến phía sau Viên Tuyết.

Viên Tuyết đưa tay giấu đi góc áo nhăn nhúm,  trợn mắt giận dữ nhìn Khúc Tinh Thần.

Khúc Tinh Thần chớp chớp mắt:

“Bạn học Viên Tuyết…”

Tay che chở góc áo của Viên Tuyết chần chờ trượt xuống, Khúc Tinh Thần nhanh tay lẹ mắt ngay lập tức túm lấy.

Viên Tuyết môi run rẩy, thay đổi chủ đề:

“…Cậu với giáo viên mới kia là quan hệ gì?”

Khúc Tinh Thần liếc nhìn Tần Diêm đang đứng ở sau cửa nhà ăn, lập tức thu hồi tầm mắt, giống như động vật nhỏ yếu đã chịu phải kích động hoảng hốt:

“Tôi không quen biết anh ta! Anh ta thật đáng sợ!”

Tần Diêm xoa xoa mấy ngón tay bên trái đã nhéo qua eo của Khúc Tinh Thần, anh đi tới cửa nói:

“Sáu giờ rưỡi sáng là giờ tự học, nhanh lên đi.”

Tám học sinh chuyển trường lập tức theo anh đi lên, nhưng trình tự lần này lại có một chút biến hóa.

Tống Minh Lượng luôn đi đằng trước giờ lại đề phòng mà đi tuốt phía sau cùng, đi theo phía sau Viên Tuyết cùng Khúc Tinh Thần, còn người nam trung niên Trọng Cương thì đi ở đằng trước.

Tần Nhã Chi như cũ gắt gao dựa vào gần Hứa Phong, hai tay ôm lấy cánh tay cường tráng của Hứa Phong, dáng người đầy đặn đè ép lên cánh tay của Hứa Phong.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, cánh cửa ở phía sau mọi người cũng tự động đóng lại, một mực tối tăm như cũ.

Khúc Tinh Thần quay đầu lại, bên ngoài nhà ăn là tường kính bao qunah lờ mờ làm nổi bật lên cảnh tượng bên trong, rậm rạp bóng người ngồi ở bên cạnh bàn, chợt lóe rồi biến mất.

Viên Tuyết quay đầu lại nhìn cậu:

“Làm sao vậy?”

Khúc Tinh Thần lắc lắc đầu:

“Không có việc gì.”

Thân là giáo viên mới, Tần Diêm nghiêm túc đưa tám học sinh chuyển trường đến khu dạy học.

Khu dạy học thon dài mà cao, so với ký túc xá cũ nát cùng nhà ăn thấp bé, thì khu dạy học có vẻ tiên tiến và độc đáo hơn.

Như cũ vẫn là Tần Diêm đi vào trước một bước, sau đó học sinh mới lục đục đuổi theo sau.

Tòa nhà dạy học vô cùng yên lặng, không có bất kỳ âm thanh của bài giảng nào mà đáng lẽ phải được nghe thấy.

“Khu dạy học tổng cộng có mười ba tầng, phòng học của các em ở tầng bảy.”

Đi qua đại sảnh rộng rãi ở lầu một, lại đi đến thang máy trong góc, Tần Diêm nhấn nút thang máy, yên lặng chờ đợi. Khúc Tinh Thần nhìn chằm chằm vào thang máy bình thường kia, tự hỏi, khi nào thì có điện?

Viên Tuyết nhìn chung quanh đi tới hành lang bên cạnh, lầu một cũng có phòng học nối liền hành lang với hai bên đại sảnh. Theo tấm kính pha lê ở cửa sau của lớp học, Viên Tuyết nhìn nhìn, bên trong trống không một người cũng không có.

Khúc Tinh Thần vẫn luôn túm góc áo Viên Tuyết, Viên Tuyết chuyển động, cậu cũng đi theo qua đó.

Trong phòng học tuy rằng không người, nhưng bảng đen vẫn viết chằn chịt bài tập.

Viên Tuyết lại nhìn một phòng học khác, như cũ cũng không có ai.

Cô quay trở lại, hỏi:

“Trường học này không còn học sinh nào khác sao?”

Tần Diêm mặt hướng vào cửa thang máy, cửa thang máy bằng kim loại có thể chiếu ra hình bóng của anh trên đó.

“Hiệu trưởng nói năm nay học sinh tới rất là nhiều, trường học cơ hồ chật ních.”

Dứt lời, một tia khí lạnh xẹt ngang qua dọc theo sống lưng của tám học sinh.

Học sinh chật ních trường học, nhưng vì sao một người cũng không có?

Tống Minh Lượng liên tục dùng ngón chân chạm xuống sàn, anh ta đột nhiên đi đến cầu thang thoát hiểm nói:

“Không thể đi thang máy! Chúng ta cũng không phải người chơi mới, biết rất rõ thang máy là nơi thường xuyên xảy ra tai nạn, đúng không?”

Góc nhỏ của An Lạc - An Lạc Sơn -安洛山

Dứt lời, đám người đều trầm ngâm như đang suy tư gì đó.

So với thang bộ, thang máy đóng cửa lại là bốn bề đều sẽ phong bế, không ngừng lên cao, nếu có sự cố xảy ra muốn tránh cũng không thể tránh được.

Mấy người bắt đầu do dự, lúc này thang máy cũng vừa đúng lúc tới, cửa thang máy ở trước mặt mọi người chậm rãi mở ra.

Không gian nhỏ lộn xộn và bẩn thỉu, chất lỏng màu đỏ thẫm tung tóe khắp bốn phía, một số đã khô cạn, còn một số vẫn còn tươi tràn xuống phía dưới vẽ ra mấy đường uốn lượn ngoằn ngoèo.

Vài người trong một giây trước còn do dự thì bây giờ đã cùng nhau dồn qua bên phía thang bộ, chỉ còn lại có một mình Khúc Tinh Thần đứng y chỗ cũ.

Tống Minh Lượng châm chọc mà nhìn thoáng qua Tần Diêm, sau đó mở cửa thang thoát hiểm đi lên.

Mặt khác mấy người còn lại cũng sôi nổi đuổi theo, Viên Tuyết nhìn Khúc Tinh Thần đứng tại chỗ một lúc, sau đó cũng theo mọi người đi lên.

Cửa thang thoát hiểm đóng lại, ánh đèn màu xanh vụt tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-cu-luon-treu-choc-toi-quy-tac-vo-han-luu/chuong-4-trinh-duc-phong-be-toan-bo-truong-hoc.html.]

Tần Diêm xoay người, phía sau là thang máy quỷ dị, anh vươn tay về phía Khúc Tinh Thần:

“Em đi theo tôi không?”

Khúc Tinh Thần tiến lên một bước, “Bang” một tiếng đập vào tay Tần Diêm hất ra trước đi bước vào thang máy, Tần Diêm cười khẽ lập tức đuổi kịp theo vào.

Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt hai người, cánh cửa kim loại bẩn thỉu phản chiếu khuôn mặt của họ.

Khúc Tinh Thần nhìn chằm chằm Tần Diêm hơi nhếch khóe môi trên cửa kim loại, tầm mắt đảo qua, liếc qua thì thấy một màn phản chiếu đen nhánh.  Hình ảnh phản chiếu đang rung nhẹ, như thể đang quan sát hai con người bên dưới.

đồng tử Khúc Tinh Thần hơi co lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước muốn đi qua đó xem.

Tần Diêm đột nhiên duỗi tay áp đầu cậu xuống, xoay một vòng đứng ở mặt bên khác của thang máy.

Anh cưỡng bách Khúc Tinh Thần chỉ có thể nhìn được cằm của mình:

“Bé ngoan không cần nhìn loạn lung tung nha.”

“Tí tách —— tí tách ——”

Hóa ra là vài giọt m.á.u loãng đang chậm rãi rơi xuống nơi hai người họ đang đứng, càng tích càng nhiều, hội tụ thành một vũng máu.

Khúc Tinh Thần cười nhạo:

“Tần Diêm, chúng ta có quan hệ gì sao? Không cần anh quản tôi.”

Cậu xoay người, đứng ở một bên, nhưng cũng không có hướng về phía trước xem nữa.

Tần Diêm giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ:

“Tinh Thần…”

Khúc Tinh Thần đánh gãy lời anh. “Nói cho tôi biết.” Cậu cắn răng, gằn từng chữ một mà nói. “Anh đang ở đâu?”

Cửa thang máy mở ra, Tần Diêm lướt ngang đi qua Khúc Tinh Thần, chỉ nói:

“Tinh Thần, em phải cẩn thận.”

Khúc Tinh Thần nhắm mắt, từ thang máy đi ra ngoài.

Hai người trầm mặc mà đứng ở chỗ cửa lối thang thoát hiểm, chờ đợi bảy người kia.

Cửa thang thoát hiểm bị đẩy ra, nam trung niên Trọng Cương đi ra, phía sau tiếp đến là Hứa Phong cùng Tần Nhã Chi, dư lại mấy người cũng lục tục đi ra.

Viên Tuyết là người đi ra cuối cùng, thở hổn hển hòa vào mấy người kia, bò bảy lầu thật sự vẫn rất là cao.

Khúc Tinh Thần yên lặng mà đứng ở bên người Viên Tuyết, Viên Tuyết gương mặt đỏ bừng nhìn cậu:

“Cậu không sao chứ?”

Khúc Tinh Thần mờ mịt lắc đầu, mặt đầy vô tội.

Tần Diêm đi về phía một bên hành lang, thúc giục nói:

“Thời gian không còn nhiều lắm, đi nhanh lên.”

Một vài người ngay lập tức làm theo, không ai muốn phá vỡ quy tắc vì đến muộn. Phòng học của học sinh chuyển trường nằm ở trong cùng, bên trái hành lang trên tầng bảy và khi cửa mở cửa ra thì hoàn toàn tối om. Không có cửa sổ nào trong phòng học này, Tần Diêm bật công tắc trên tường, đèn vừa bật sáng chiếc quạt cũ trên đầu cũng theo đó mà khởi động.

Bóng đèn có màu vàng sẫm được lắp bên dưới quạt, mỗi khi cánh quạt quay sẽ tạo ra bóng quay bên dưới khiến lớp học vừa tối vừa sáng, trong phòng học trống trơn một người cũng không có, thân hình cao lớn của Tần Diêm từ cửa đi qua.

Anh đảo mắt nhìn mấy người phía sau, sau đó lấy ra quyển sổ, mở ra bắt đầu điểm danh.

Điểm danh theo thứ tự, ai có thì hô lên “có mặt”, cuối cùng Tần Diêm điểm đến:

“Tống Minh Lượng?”

Mấy học sinh còn lại hai mặt nhìn nhau, Viên Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Ai là Tống Minh Lượng?”

Khúc Tinh Thần cúi đầu, hàng mi cong vút rủ xuống, để lại một bóng đen nhỏ.

Tống Minh Lượng mất tích.

Nhưng những người này lại không nhớ rõ có người Tống Minh Lượng này, phảng phất như thể người này chưa bao giờ tồn tại.

Khúc Tinh Thần thoáng giương mắt nhìn qua Tần Diêm.

Tình cờ là Tần Diêm cũng đang dùng đầu ngón tay nâng vành mũ rộng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

Tần Diêm vẫn còn nhớ rõ Tống Minh Lượng, Khúc Tinh Thần đôi mắt híp lại, lần nữa cúi đầu.

“Dựa theo bảng số mà ngồi, đừng có mà ngồi sai.”

Tần Diêm vừa nói xong, đám học sinh đã ngay lập tức sôi nổi đi vào phòng học âm trầm u ám.

Khúc Tinh Thần nhét tờ giấy tàn tạ số tám của mình vào túi, Tần Diêm đứng ở phía sau Khúc Tinh Thần chỉ về hướng cuối lớp.

“Bạn học Khúc Tinh Thần, bởi vì cậu không ăn bữa sáng cho tốt cho nên giáo viên sẽ phạt cậu đứng cuối lớp nghe giảng bài.”

Khúc Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, đi đến cuối lớp và đứng đó.

Thấy nhóm học sinh chuyển trường đã ổn định chỗ ngồi xong, Tần Diêm liền xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa.

Khúc Tinh Thần từ cửa kính của phòng học nhìn ra, nhìn theo sườn mặt lạnh nhạt của Tần Diêm đang rời đi.

Không biết anh là người chơi hay là NPC, giáo viên mới Tần Diêm rời đi, đám người chơi còn lại bắt đầu thảo luận lên.

Người đàn ông trung niên Trọng Cương giọng thô nói:

“Thế giới lần này chỉ cần chờ thời gian đã định trôi qua, chờ đến ba ngày sau tham gia vào bữa tiệc chào mừng là kết thúc có phải hay không?”

Người đàn bà gầy yếu Tần Nhã Chi run rẩy hỏi:

“Tham… Tham gia xong bữa tiệc chào mừng xong, sau đó sẽ như thế nào?”

Hứa Phong nói:

“Có lẽ là sẽ được ra khỏi trường học, như vậy liền tính là qua cửa rồi.”

Viên Tuyết quay đầu lại nhìn khúc Tinh Thần đang đứng ở cuối lớp, lúc này mới nói tiếp:

“Thật sự đơn giản như vậy sao? Giáo viên mới kia cũng đã nói,  trường học này là có học sinh chật ních… Nhưng mà quan trọng là mấy người kia đâu? Từ khi chúng ta bước vào đây, vẫn luôn không có nhìn thấy học sinh nào khác, ngay cả giáo viên cũng chỉ có một mình anh ta mà thôi.”

Buổi tự học rất nhanh đã kết thúc trong tiếng bàn tán xì xào của đám người. 

Đúng tám giờ, một tiếng chuông lớn điếc tai vang lên, tiết học đầu tiên bắt đầu, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

”Cộp— Cộp— Cộp…”

Âm thanh của giày cao gót chạm đất vang lên, ánh đèn lúc sáng lúc tối,  mọi người như ngừng thở nghiêng tai nghe tiếng động phía bên ngoài hành lang.

Âm thanh chậm rãi tới gần, càng ngày càng gần…

Tần Nhã Chi che miệng lại, nước mắt từ trong mắt không ngừng tràn ra.

“Kẽo kẹt ——”

Cửa phòng học lúc Tần Diêm đi ra đã đóng lại bây giờ lần nữa từ từ được mở ra, thế nhưng trước mắt lại không nhìn thấy có một ai đang đi vào.

Nhưng mà——

”Cộp— Cộp— Cộp…”

Âm thanh của giày cao gót vẫn vang lên bên trong phòng học, trên bục giảng hộp đựng phấn viết tự động mở nắp ra, một viên phấn phiêu phiêu ở không trung phảng phất như là đang có một người đang cầm lấy nó mà viết ra nhưng không thể nhìn thấy.

Phấn viết chậm rãi tiếp xúc bảng đen, phát ra âm thanh cọ xát rất nhỏ, trên bảng đen dần xuất hiện chữ.

Chữ viết từ thong thả đến dồn dập, cuối cùng gần như hỗn độn.

Quạt trần trên đỉnh đầu quay quay, ánh đèn lúc ẩn lúc hiện.

Trên bảng đen, từng chữ hiện ra.

“Mời các bạn học, theo thứ tự đi lên giải đề.”

Loading...