Bạn Trai Cũ Luôn Trêu Chọc Tôi - [ Quy Tắc, Vô Hạn Lưu] - Chương 2 : Nội quy trường học
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:02:03
Lượt xem: 10
- Editor: An Lạc + QT
- Beta: Wang Shu
...
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tần Diêm, nữ sinh có chút căng thẳng cô khẽ nhúc nhích thân thể run run, ngay lập tức Khúc Tinh Thần cũng theo sau run run, tiếp tục trốn ở phía sau nữ sinh.
Cô nữ sinh nói có chút sốt ruột:
“Anh là một người đàn ông, sao lại có lá gan nhỏ như vậy?’’
Khúc Tinh Thần mở to đôi mắt thỏ đỏ hoe nhìn nữ sinh một cách đáng thương:
“Thật xin lỗi…’’
Cô nữ sinh đảo mắt, không để ý đến anh nữa.
Sau khi hiệu trưởng giới thiệu xong về giáo viên mới Tần Diêm, ông ta đảo đôi mắt đục ngầu qua lại giữa tám học sinh mới, giọng nói thô ráp đặc biệt khắc nghiệt vang lên hết sức chói tai:
“Nhà trường có một số quy định, tôi hi vọng các bạn có thể chấp hành chúng.
Đầu tiên, sau mười hai giờ đêm không được phép rời ký túc xá.
Thứ hai, năm giờ thức dậy, sáu giờ ăn sáng, sáu giờ ba mươi bắt đầu lớp học, mười hai giờ ăn trưa, mười ba giờ bắt đầu lớp học chiều và kết thúc lúc hai mươi mốt giờ.
Thứ ba, không được yêu đương. “
Khi nói đến chuyện “không yêu đương”, ánh mắt mờ mịt và lạnh lùng của hiệu trưởng di chuyển đến người phụ nữ gầy guộc đang nắm chặt cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ kia. Người phụ nữ lập tức buông tay, lùi lại một bước như một con chim sợ hãi đứng ở một bên run rẩy bần bật.
Thấy vậy, đôi môi nhăn nheo của hiệu trưởng cong lên, tiếp tục:
“Ba ngày nữa trường học sẽ chuẩn bị tiệc chào mừng bảy học sinh chuyển trường. Ba ngày sau gặp lại.”
Dứt lời, hiệu trưởng xoay người chậm rãi cầm đèn dầu đi vào trong bóng tối vô biên, ánh đèn vàng mờ ảo nhợt nhạt cũng dần biến mất.
Hiệu trưởng đã nói đến việc chuẩn bị cho bảy học sinh chuyển trường một bữa tiệc chào mừng, vậy còn học sinh thứ tám thì sao?
Giáo viên mới bị bỏ lại bỗng nhiên nhấc chân bước lên đi về phía mấy người đang tản ra, từ từ tiến đến gần.
Anh đi với tốc độ rất chậm, đi thẳng tới phương hướng đã xác định phía trước.
Khúc Tinh Thần dùng ngón tay nắm chặt góc áo của nữ sinh đến mức khiến nó trở nên trắng bệch, vì quá sợ hãi cậu gục đầu xuống không dám nhìn xung quanh.
Dừng lại bên cạnh hai người bọn họ Tần Diêm chậm rãi cúi người, ống tay áo sơ mi đen có họa tiết thô ráp trượt qua ngón tay của Khúc Tinh Thần.
Anh nhặt ngọn đèn dầu để dưới đất kia lên, ánh sáng cũng dần sáng hơn.
Tần Diêm cầm ngọn đèn rọi vào mặt Khúc Tinh Thần, vành nón quá to rộng chỉ có thể thấy được một góc cạnh của gương mặt và đôi môi mỏng.
Môi hơi hé mở nói: “Bạn học, bạn rất đẹp.”
Nữ sinh kinh ngạc trợn to hai mắt, tưởng rằng Tần Diêm đang nói chuyện với mình, lập tức hỏi anh ta:
“Anh có phải là người chơi không?”
Tần Diêm không trả lời cầm đèn xoay người, bóng lưng của anh ta rất cao, cao hơn nhiều so với người cao nhất trong tám người.
“Đi thôi, tôi đưa các người đến ký túc xá.”
Khúc Tinh Thần vẫn đi theo nữ sinh, ánh mắt di chuyển từ vành tai hơi đỏ của nữ sinh trở lại mặt đất trước mặt.
Tuy rằng ánh đèn mờ ảo, nhưng có thể thấy được mặt đất là nền đất cứng màu vàng, phía trên rải rác dấu chân lộn xộn đan xen nhau, số lượng không giống như chỉ một ít người là có thể giẫm ra được, lớn nhỏ khác nhau.
Từ cổng trường đi bộ đến khu ký túc xá mất khoảng năm phút đồng hồ, dọc theo đường đi xung quanh chìm trong màu đen như mực, một ngọn đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách xung quanh chừng vài bước chân người.
Tám học sinh chuyển trường không ai nói chuyện với nhau, người nam nhân xấu tính đi tuốt đằng trước mặt, cực lực kéo ra khoảng cách cùng với những người còn lại.
Khúc Tinh Thần bí mật thu hồi ánh mắt đang đánh giá người đàn ông xấu tính kia, hơi nghiêng đầu nhìn Tần Diêm .
Chiếc mũ rộng vành màu đen khiến người khác không nhìn thấy được nửa khuôn mặt phía trên của anh, nhưng trực giác của Khúc Tinh Thần rất chuẩn xác, anh ta đang nhìn cậu.
Khúc Tinh Thần dừng lại bước chân, nữ sinh bị cậu kéo góc áo lảo đảo lập tức quay đầu nhìn cậu hung hăng nói:
“Buông ra!”
Khúc Tinh Thần chớp chớp đôi mắt mờ mịt, đáng thương:
“… Tôi xin lỗi.”
Nữ sinh bị khuôn mặt nhu nhược đáng thương của Khúc Tinh Thần làm cho sững sờ, châm chọc trong miệng lại nuốt vào trong bụng.
Không chỉ riêng giáo viên mới, Khúc Tinh Thần lớn lên rất đẹp, không kém hơn so với giáo viên mới một chút nào.
Mấy người phía trước đột nhiên dừng lại, Tần Diêm quay mặt về phía bọn họ giơ đèn dầu trong tay lên hỏi:
“Có ai muốn giúp thầy cầm đèn không?”
Người đàn ông xấu tính xung phong bước lên một bước, đi đến trước mặt Tần Diêm.
Tần Diêm cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ vào Khúc Tinh Thần đang núp sau lưng nữ sinh:
“Tốt lắm, đúng là một học sinh ngoan ngoãn nhiệt tình, đến đây.”
Người đàn ông xấu tính: “…”
Khúc Tinh Thần: “…”
Cậu rũ mi đi đến trước mặt Tần Diêm, người đàn ông xấu tính lùi lại một cách khó hiểu. Tần Diêm giơ tay đưa đèn dầu vào tay Khúc Tinh Thần, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay cậu. Khúc Tinh Thần ngẩng đầu quay lưng về phía những người khác, bỏ đi vẻ đáng thương trước đó, nhìn Tần Diêm một cái hung hăng.
Tần Diêm lấy ra từ trong túi một quyển sổ nhỏ và một cây bút, nói:
“Bây giờ đến đăng ký, các em từng người báo tên.”
Người đàn ông xấu tính lên tiếng trước: “Tống Minh Lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-cu-luon-treu-choc-toi-quy-tac-vo-han-luu/chuong-2-noi-quy-truong-hoc.html.]
Nữ sinh: “Viên Tuyết.”
Nữ nhân gầy yếu, cũng là người thứ hai mới đến cùng lúc với Khúc Tinh Thần nói:
“Tôi tên, Tần, Tần Nhã Chi…”
Vài người khác lần lượt báo tên, cuối cùng đến phiên Khúc Tinh Thần.
Có vẻ như vì mọi người bao gồm cả Tần Diêm không có ai sử dụng tên giả, cho nên Khúc Tinh Thần cũng báo tên thật:
“Khúc Tinh Thần.”
Tần Diêm bắt đầu viết tên từng người một vào sổ tay của mình, cuối cùng viết ba chữ Khúc Tinh Thần rất nghiêm túc.
“Tên hay.”
Viên Tuyết nghi ngờ liếc nhìn Khúc Tinh Thần, tầm mắt di chuyển qua lại giữa Khúc Tinh Thần và Tần Diêm.
Khúc Tinh Thần bắt lấy góc áo Viên Tuyết, nhỏ giọng nói:
“Anh ta có phải muốn g.i.ế.c tôi hay không… Tôi rất sợ…”
Viên Tuyết: “…”
Người mới này liệu có thể sống sót mà qua được cửa một của thế giới mộng mơ hay không?
Sau khi báo tên xong, mọi người cùng nhau bước vào khu nhà tập thể. Do vấn đề ánh sáng, nên không thể nhìn rõ được xung quanh, hình như đây là một khu tập trung các tòa nhà, và trong khu vực này có lẽ các tòa nhà đều là ký túc xá. Khúc Tinh Thần nhìn lên dòng chữ lớn phía trên cửa của tòa nhà ký túc xá: Tòa nhà ký túc xá thứ tư.
Phông chữ khô đỏ, sơn trượt xuống tạo ra những dấu vết dài ngắn quanh co. Mọi người đẩy cửa kính của tòa nhà ký túc xá ra, Khúc Tinh Thần vẫn luôn đi ở phía sau. Khi bước vào ký túc xá, trước mắt bỗng xuất hiện một tháp đồng hồ quả lê màu đỏ kỳ lạ. Kim giây phát ra tiếng bíp nhẹ khi nó chuyển động và con lắc cứ lắc qua lắc lại.
Đột nhiên Tần Nhã Chi chỉ vào trần nhà hét lên, lập tức có mấy người nhìn lên. Chỉ thấy ở giữa ký túc xá là một cái giếng trời, để lộ ra một bầu trời đen kịt không có trăng sao. Ở giữa tòa nhà bốn tầng trống trơn, tất cả các cửa đều hướng về phía đồng hồ quả lắc ở tầng một.
Ký túc xá này thế mà giống với nhà ống cổ xưa có sân ở giữa, kiểu nhà này luôn mang đến cảm giác mười phần áp lực đến trầm cảm.
Thời gian trên đồng hồ quả lắc chậm rãi trôi qua, đã mười một giờ bốn mươi lăm khuya Tần Diêm dẫn đầu đi đến cầu thang hẹp bên hông.
“Chúng ta chỉ còn mười lăm phút, nhanh lên.”
Mọi người lập tức đuổi theo, Viên Tuyết thấy Khúc Tinh Thần vẫn còn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm đồng hồ quả lắc, lập tức đi qua túm lấy cậu nhỏ giọng nói:
“Hiệu trưởng có thể chính là NPC, ông ta nói ra quy định thì nhất định phải tuân thủ theo, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
Khúc Tinh Thần hỏi:
“Sẽ có hậu quả gì?”
Góc nhỏ của An Lạc - An Lạc Sơn -安洛山
Viên Tuyết nói thẳng:
“Người c.h.ế.t có được tính không?”
Đi theo đến lầu ba, Tần Diêm mới dừng lại hỏi:
“Tổng cộng có ba nữ và năm năm. Mỗi phòng ký túc xá chỉ có thể ở bốn người, ba nữ ở một phòng, còn lại năm nam một người sẽ ở với tôi. Các em muốn chia thế nào? Ai ở chung với tôi?”
Đám người kia tự động chia nhóm, Khúc Tinh Thần mũi chân cọ cọ sàn nhà cũng muốn đi theo qua, nhưng lại bị Viên Tuyết trừng mắt liếc nhìn một cái.
Bọn họ tổng cộng là tám người, nhiều hơn một người.
Trừ bỏ Khúc Tinh Thần là người đến sau, bảy người đều là cùng lúc xuất hiện, tạm thời mà nói hiện tại Khúc Tinh Thần có hiềm nghi lớn nhất chính là ”cái đó”.
Mặt khác bốn người nam cũng đứng cùng nhau, tất cả đều bài xích Khúc Tinh Thần.
Khúc Tinh Thần l.i.ế.m môi, nói một cách rụt rè:
“Tôi có thể ở cùng với các cô được không?”
Ba người phụ nữ lầm lì nói:
“Không, anh là đàn ông.”
Khúc Tinh Thần bước một bước nhỏ về phía ba người phụ nữ, nhỏ giọng nói:
“Tôi cũng có thể làm chị em tốt…”
Tần Diêm bước đến gần Khúc Tinh Thần, một tay bỏ quyển sổ vào túi, một tay giữ cổ áo Khúc Tinh Thần:
”Học sinh dư ra này cùng tôi đi phòng ký túc xá công nhân viên chức ở lầu bốn.”
Làn da bị lạnh của Khúc Tinh Thần ngày càng trở nên tái nhợt hơn, cậu nhìn về phía Viên Tuyết vẻ mặt đặc biệt yếu ớt đến đáng thương.
Viên Tuyết có chút mềm lòng, thân phân Tần Diêm vẫn chưa xác định được là NPC hay là người chơi khác, Khúc Tinh Thần đi theo Tần Diêm như vậy e là không sống qua nổi đêm nay.
Tần Nhã Chi duỗi tay bắt lấy Viên Tuyết, ngăn cản cô lên tiếng nói chuyện.
Tần Diêm lấy ra chìa khóa mở hai cửa hai gian ký túc xá nói:
“Vào đi thôi.”
Người nam nhân xấu tính Tống Minh Lượng nhìn bên trong ký túc xá khá đơn giản hỏi:
“Chúng tôi không được tự mình chọn phòng sao?”
Hai phòng này đều ở ngay đầu lối vào cầu thang cửa ra vào đối diện nhau, là một vị trí không tốt chút nào.
Tần Diêm để cửa mở, vươn tay nắm lấy cổ tay Khúc Tinh Thần đi tới cầu thang, nhẹ giọng nói:
“Hiệu trưởng nói chỉ có hai phòng này là phòng trống.”
Dứt lời, anh lôi kéo Khúc Tinh Thần lên lầu. Hai người đi qua chỗ ngoặt, xác định những người khác phía sau không thể nhìn thấy, Khúc Tinh Thần dùng sức hất cánh tay Tần Diêm ra.
Tần Diêm sớm có phòng bị, trở tay đẩy Khúc Tinh Thần ấn ở trên tường.
”Tinh Thần, đã lâu không gặp.”
...
Editor: thôi, đừng có mà vờn vờn nhau, bọn tôi biết tỏng