Bạn Trai Cũ Có Gì Đó Bất Thường - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-05-23 11:29:46
Lượt xem: 1,208
Thấy tôi không lên tiếng, sắc mặt Giang Trạch trở nên lạnh lùng.
Anh di chuyển bàn tay đang giữ cằm tôi, véo mặt tôi, giọng điệu bình tĩnh.
"Quả nhiên còn có lý do khác.”
"Tóm lại có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết, chỉ cần em không chia tay anh là được."
Khi anh nói chuyện, tình cảm trong mắt anh không hề giả tạo mà rất là chân thực.
Vừa thẳng thắn vừa rõ ràng.
Tôi trợn mắt một lúc.
Sau đó tôi nhận ra một chuyện vô cùng không thể tin được.
Đó chính là.
Giang Trạch có vẻ thực sự thích tôi, không phải muốn chơi đùa với tôi.
Tôi không nhịn được nói thẳng:
"Vậy tại sao anh luôn muốn thuê phòng với em?”
"Em nhìn thấy mấy nam sinh khác yêu đương, bọn họ đều rất ngây thơ."
Giang Trạch nhướng mày.
“Anh không quan tâm người khác như thế nào, bởi vì bọn không giống với chúng ta.”
"Nếu em thích ngây thơ, anh cũng có thể làm được.”
“Chỉ là anh thích em nên tự nhiên có cảm xúc với em thôi.”
“Dù sao thì sau này sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ kết hôn, sống cuộc sống của hai người, hiện tại trước tiên——”
"Từ từ."
Nói được nửa chừng, anh đột nhiên nheo mắt nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-cu-co-gi-do-bat-thuong/chuong-13.html.]
"Chu Vãn, em nói lời này, không phải lúc nào em cũng cho rằng anh là loại đàn ông cặn bã chỉ muốn làm chuyện xấu với em, nhưng không thích em đúng không?"
Da đầu tôi đột nhiên tê dại.
Các bạn ơi, đôi khi bạn trai quá thông minh cũng không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì chỉ cần thông dăm ba câu của bạn, rất nhanh đã đoán ra được nguyên nhân và kết quả.
Sau đó sẽ giáo dục bạn một cách rất đáng sợ.
Ánh mắt đó lạnh lùng đến nỗi trong bán kính ba km không một ngọn cỏ nào mọc được.
Tôi do dự không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể làm bộ làm nũng, cầu xin sự tha thứ.
"Sai rồi, sau rồi, là em hiểu lầm anh."
"A."
Giang Trạch kiêng dè có nhiều người trên xe, không mắng tôi nữa.
Chỉ nghiêm túc nói:
"Dù sao, bất kể nguyên nhân gì đều là lỗi của anh, làm em phải lo lắng được mất, sau này anh sẽ cho em đủ cảm giác an toàn."
Lòng tôi chợt dâng trào.
Mọi sự nặng nề và sợ hãi đều tan biến, chỉ còn lại những bong bóng hạnh phúc.
Lần lượt nổ mạnh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
13
Có lẽ vì sợ tôi cảm thấy bất an nên sau khi đến khu cắm trại, Giang Trạch cứ bám lấy tôi.
Người quen và người lạ tự nhiên sẽ hiểu chúng ta đã quay lại với nhau.
Lần lượt trêu ghẹo chúng tôi.