Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Cũ Có Gì Đó Bất Thường - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-05-23 11:20:53
Lượt xem: 1,563

Tôi đắc ý xem video cơ bụng của anh thêm hai trăm lần nữa.

 

Chíu chíu.

 

Nhớ sự đụng chạm và sự ấm áp ấy.

 

Cũng rất nhớ anh ấy.

 

3

 

Thực ra tôi đương nhiên hiểu ý đồ của Giang Trạch là sắp đặt để chỉ mình tôi nhìn thấy thôi.

 

Tôi cũng không ngu ngốc đến thế.

 

Anh ấy chỉ muốn tìm cách để quay lại với tôi.

 

Cho nên tôi cũng không phớt lờ anh, sau giờ học vào ngày hôm sau, tôi đi thẳng đến sân bóng rổ tìm anh.

 

Tôi định chuẩn bị cho anh một cái bậc thang để bước xuống, hy vọng anh sẽ không không biết tốt xấu.

 

Không có gì đáng ngạc nhiên, vào lúc này, Giang Trạch đang chơi bóng với bạn bè.

 

Như thường lệ, vẻ ngoài điển trai và đầy tinh thần của anh khiến một đám mê muội trong ngoài ba tầng đều đang nhìn anh.

 

Tôi tìm một chỗ trống, lười biếng nhìn anh ấy.

 

Nhìn anh nhắm chuẩn ném bóng vào rổ, nhìn anh vén áo lau mồ hôi, nhìn anh bước ra ngoài sân, nhận chai nước của một cô gái xinh đẹp.

 

Có lẽ vì sân bóng hơi ồn ào nên khi nói chuyện hai người có chút gần.

 

Từ góc nhìn của tôi, thấy bọn họ có chút thân mật.

 

Nam thanh nữ tú, một cảnh tượng quá mức đẹp mắt.

 

 

Bộp một tiếng, tôi bóp mạnh chai nước chanh trong tay.

 

Làm người bên cạnh giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-cu-co-gi-do-bat-thuong/chuong-03.html.]

 

Tôi lịch sự xin lỗi, sau đó quay người ném cái chai móp méo vào thùng rác.

 

Tôi rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại

 

Chó khóc người biết, người khóc ai biết?

 

Lần này nỗi buồn của chị đây, chỉ có chính mình mới thấy được.

 

4

 

Tôi nhịn đau chặn tất cả thông tin liên lạc của Giang Trạch.

 

Bao gồm cả Douyin.

 

Nhưng mà tôi vẫn lén lưu lại video cơ bụng to đùng kia.

 

Chuẩn bị khi vào đêm khuya tĩnh lặng, một mình emo, dùng nó như một món ăn tinh thần để giải tỏa sự cô đơn.

 

*Emo: viết tắt của emotional hardcore là trào lưu sống dựa vào cảm xúc.

 

Tôi lau nước mắt, chuẩn bị ép mình đi ngủ, không nghĩ người đàn ông chó má đó nữa.

 

Nhưng emo mức, hoàn toàn không thể ngủ được.

 

Nhắm mắt lại, tâm trí tràn ngập những câu thơ.

 

Có lẽ đây chính là tính cách của những người có trí thức như chúng ta.

 

Mười năm sinh tử cách đôi đường, con dê vui vẻ và con sói nản lòng.

 

Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

 

Chú ý tới bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, tôi mới tiếp điện thoại.

 

"Tiểu Vãn!! Cô mau đến dỗ Giang Trạch đi!"

 

 

Giọng nói tê tâm phế liệt của bạn cùng phòng Giang Trạch lập tức vang lên.

 

Loading...