Bạn trai cũ bị tôi đá giàu lên rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-08 21:10:26
Lượt xem: 215
Cái tên Mạnh Đình Hi năm năm trước nghèo khố rách áo ôm, ngay cả muốn cho tôi một hộp cherry cũng tốn cả một tháng tiền lương, bây giờ đã ra dáng ra dạng đúng trước mặt tôi.
Dưới cơn mưa như trút, đèn trên chiếc Rolls Royce còn chưa tắt, ngay cả quần áo trên người bảo tiêu đang che ô cho anh cũng trông vô cùng đắt tiền.
Tôi lúng túng kéo túi đựng tờ rơi quảng cáo ra sau, đè thấp vành mũ áo mưa xuống, trong lòng suy tính làm sao để có thể như không có việc gì lấy tờ rơi lại rồi lặng lẽ bỏ chạy. Tốt nhất là rời đi trước khi bị anh ta nhận ra. Mạnh Đình Hi đã đi trước một bước, rút tờ quảng cáo được kẹp dưới cần gạt nước ra, còn đọc nội dung trên đó.
“Cho thuê giọng nói, 38 tệ nửa giờ.”
Ngay sau đó từ mũi anh ta phát ra tiếng cười khinh thường mỉa mai: “Ứng Triêu Triêu, sao cô lại bần hèn đến nỗi làm mấy chuyện thế này rồi?”
Hả? Cái này tôi cũng muốn biết lắm!
Ứng Triêu Triêu thời đại học có thành tích ưu tú, chê bai Mạnh Đình Hi nghèo khó nên chia tay không chút do dự rồi quay sang ôm lấy con nhà giàu, đáng ra phải có tương lai xán lạn tốt đẹp, sao lại càng ngày càng thảm hại thế này?
Giờ thê thảm đã đành, bạn trai cũ còn đột nhiên giàu sang thì phải làm sao đây?
Thế là tôi cúi đầu, hạ giọng đáp: “Anh à anh nhận nhầm người rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-cu-bi-toi-da-giau-len-roi/chuong-1.html.]
Nói xong thì quay người chuồn lẹ song lại bị cánh tay dài của Mạnh Đình Hi cản lại.
Chiếc ô đen không che được cánh tay đang duỗi ra của anh ta, tôi nhìn từng hạt mưa rơi trên tay áo anh ta tung ra thành từng đoá hoa rồi nhanh chóng biến mất trong nếp vải thấm nước. Ngay sau đó giọng nói lạnh tanh của anh ta vang lên: “Ứng Triêu Triêu, tôi ra giá gấp 10 để mua một tiếng của cô.”
Ê mấy người xem đi, tình tiết m.á.u chó quá chứ!
Chàng nghèo thời trẻ bị vứt bỏ một cách vô tình, bây giờ chuyển mình thành một công tử giàu sang, không quên dùng tiền tài sỉ nhục người phụ nữ đã từng vứt bỏ mình!
“Không bán!” Đúng là tôi thấy tiền là sáng mắt nhưng tôi cũng đâu ngu.
“Cô chắc chứ?” Mạnh Đình Hi nói không nhanh không chậm: “Đây là bãi đỗ xe tư nhân, tiền phạt rải quảng cáo lên tới năm trăm tệ, cô muốn tôi gọi bảo vệ hả?”
Tôi ưỡn cổ suốt cả buổi, suýt nữa trẹo cả cổ: “Bây giờ tính giờ luôn, anh còn 59 phút.”
Mạnh Đình Hi ra hiệu cho cấp dưới mở cửa xe: “Lên xe.”