BẠN TRAI CHỐNG TRÀ CỦA TÔI - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:47:53
Lượt xem: 7,325
Trần Hạo nhíu nhíu mày:
"Để tôi xem thử.”
Sau đó anh nhận lấy, vừa nhìn liền nở nụ cười, nhìn về phía tôi mở miệng:
“Tiểu Cẩn, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở chỗ này không? Khi đó vội vội vàng vàng vàng, hai chúng ta không cẩn thận đụng phải nhau.”
Tôi cười rộ lên:
"Đương nhiên là nhớ.”
Lương Tĩnh không cam lòng xen vào:
"Loại trường học gà rừng rách nát này, Hạo Tử, sao cậu lại đến đó?"
Trần Hạo nhíu mày:
"Cô đang nói cái gì? Đây là trường cũ của tôi và Tạ Cẩn, chúng tôi là bạn học, cô nói xem sao tôi lại không được đến đó.”
Lương Tĩnh há hốc miệng, ngạc nhiên hô ra tiếng:
"Làm sao có thể chứ, rõ ràng là cậu học ở một trường đại học đứng top đầu cả nước mà!"
“Cô cho rằng tất cả các trường học đều giống như khuôn mặt của cô, hoàn toàn mới tinh sao?"
Tôi cười tủm tỉm nói tiếp:
"Trường danh giá mà, có trường nào mà không có tòa nhà học cũ chứ, đây đều là di sản văn hóa cả.”
“Nhưng nếu như cô chỉ thấy qua những ngôi trường học hoàn toàn mới, hẳn là không thể hiểu được loại di sản này, mọi người cũng sẽ hiểu, nhỉ.”
Hai chúng tôi nói xong, sắc mặt Lương Tĩnh trắng bệch, ngập ngừng mở miệng:
"Hạo Tử, cậu...... Sao cậu lại nói tôi như vậy, tôi là anh em tốt của cậu mà.”
Trần Hạo hừ một tiếng:
"Như thế nào? Điều tôi nói không phải sự thật sao?”
"Cô âm dương quái khí nói Tiểu Cẩn chưng diện, cô không thích chưng diện? Cô không thích chưng diện thì cô phẩu thuật thẩm mỹ làm cái gì? Cô cho rằng cô chỉ là làm mấy cuộc phẫu thuật nhỏ thì chúng tôi liền mắt mù nhìn không ra sao?"
“Hay là cô muốn thổi phồng lên, khoe mình trời sinh lệ chất? Làm ơn đi, tôi cũng không phải chưa từng thấy qua ảnh chụp và dáng vẻ trước kia của cô.”
“Hay là cô muốn cái gì mà sự thay đổi của cô gái 18 tuổi? Vậy càng không có khả năng, người ta đều nói là mười tám tuổi là thời điểm thay đổi, nhưng cũng không phải hai mươi bốn hai mươi lăm mới bắt đầu thay đổi, một mí mắt biến thành hai mí mắt, mũi biến thẳng, khuôn mặt đều thay đổi, đúng không?"
“Hạo Tử... "
Lương Tĩnh ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, phối hợp với khuôn mặt vô tội kia, quả thật rất kích động lòng người, phụ nữ nhìn cũng mềm lòng.
Tôi đang định mở miệng bảo cô ta đừng có nhìn bạn trai người khác như vậy.
Trần Hạo lại giống như bị giẫm chân trốn sau người tôi:
"Đậu má, cô quyến rũ tôi làm gì? Tôi là người đã có bạn gái.”
Lương Tĩnh ngẩn ngơ, nước mắt muốn rơi không rơi trong nháy mắt rơi xuống, ấm ức nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-chong-tra-cua-toi/phan-6.html.]
"Tôi không có."
Trần Hạo khoa trương vỗ vỗ ngực:
"Không có là tốt rồi, nhưng cũng đừng nhìn nam sinh có đối tượng như vậy, lần này là bạn gái tôi tính tình tốt."
“Nếu không, ngày nào đó bị bạn gái của nam sinh khác nhìn thấy cô ấm ức như vậy, tát cô một trận là còn nhẹ đấy.”
Trần Hạo còn chưa nói xong, Lương Tĩnh đã khóc chạy ra ngoài.
8.
Có hai anh em tốt nhìn thấy Lương Tĩnh chạy ra ngoài, nhịn không được mở miệng:
"Anh Hạo, có phải anh nói quá nặng rồi không? Tiểu Tĩnh dù sao cũng là con gái.”
“Cô ta mỗi ngày đều nói mọi người là anh em, tôi còn tưởng rằng cô ta chỉ là một thằng con trai thích mặc giống như con gái chứ?"
Nói xong, Trần Hạo cảm giác không thú vị, ánh mắt lạnh xuống:
"Như thế nào, hóa ra mấy người cũng biết Lương Tĩnh là con gái sao?”
Mấy nam sinh mặt đỏ tới mang tai, Trần Hạo lại nói không ngừng.
“Anh em?"
Trần Hạo cười nhạo một tiếng:
"Anh em không chỉ là lúc ăn uống, kề vai sát cánh mới là anh em. Có bản lĩnh thì mấy người cùng đi nhà tắm nam chà xát với nhau đi, nếu không thì cùng đi nhà vệ sinh nam so xem ai tè cao hơn.”
Có người mở miệng:
“Vậy chúng ta không thể là bạn tốt, anh em tốt với con gái sao?”
Trần Hạo trả lời:
"Tất nhiên là có thể, nhưng ít nhất phải có cảm giác đúng mực, đúng chứ?”
“Tôi thật sự không biết các cậu nghĩ như thế nào, vì Lương Tĩnh mà gây mâu thuẫn với bạn gái, khiến cuộc sống tình cảm của mình hỏng bét.”
Có người yếu ớt mở miệng:
"Anh em như tay chân mà..."
Trần Hạo trợn trắng mắt:
"Cậu là định nói anh em như thể tay chân còn phụ nữ như quần áo sao?"
“Những anh em đang ngồi đây, người nào không phải là anh em của cậu, lại có người nào giống Lương Tĩnh, khiến cậu bởi vì anh em mà cãi nhau với người phụ nữ của mình?"
Trần Hạo cười một tiếng:
"Đương nhiên, nếu như mấy người muốn hưởng thụ cái gọi là anh ẹm mập mờ, còn muốn trách bạn gái mình mẫn cảm đa nghi, vậy coi như tôi cái gì cũng chưa nói."
“Chính mình có tâm tư bẩn thỉu thì giấu đi, còn nhất định phải lấy ra khoe khoang sự vĩ đại của mình. Thật sự là không biết nói gì.”
Nói xong, Trần Hạo kéo tay tôi rời đi.