BẠN TRAI CHỐNG TRÀ CỦA TÔI - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:45:29
Lượt xem: 8,732
4.
Lương Tĩnh đánh cầu cũng không tệ lắm, không biết có phải vì để có thể hòa mình trong đám nam sinh nên cô ta đã khổ cực tập luyện hay không.
Tôi biết đánh, nhưng so với nam sinh, quả thật kém rất nhiều, cũng kém Lương Tĩnh.
Nhưng Trần Hạo là người dẫn đầu trong số họ, để khiến tôi cảm thấy hòa nhập hơn, các đồng đội của chúng tôi thường chuyền bóng cho tôi, và tỷ số giữa hai bên rất sít sao.
Nhưng có lẽ con gái ngăn cản con gái sẽ dễ dàng hơn nên về cơ bản đều là Lương Tĩnh phòng thủ tôi.
Khi tôi chuyền bóng lần nữa, Lương Tĩnh vẫn tới ngăn tôi.
Khi tôi vòng qua cô ta chạy nước rút thì đột nhiên cô ta duỗi nghiêng một chân ra, tôi né tránh không kịp.
Vì thế lúc tôi ngã ra ngoài, chỉ kịp giẫm mạnh lên cái chân kia một cái.
“A!"
Hai tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
“Tiểu Cẩn!”
“Tạ Cẩn!”
Trần Hạo chạy tới đỡ tôi:
"Tiểu Cẩn, em không sao chứ!”
Tất cả mọi người vây quanh.
Tôi hít một hơi thật sâu, mẹ nó, thật sự rất đau! Đầu gối đã tróc hết cả da, nước mắt đau đến chảy ròng ròng.
Hơi bình phục một chút, tôi cúi đầu nhẹ giọng mở miệng:
“Anh chậm lại một chút, em không đứng dậy được, đau quá.”
“À, được, được."
Trần Hạo ngồi xổm trước người tôi.
Dừng vài giây, tôi mới mở miệng:
"Anh kéo em một chút đi.”
Trần Hạo nhanh chóng đỡ lấy tôi, nâng tôi dậy, nửa kéo nửa ôm tôi.
“Ôi, nghiêm trọng quá!”
"Chảy m.á.u rồi, mau đến bệnh viện xem mau!"
Đầu gối và lòng bàn tay của tôi cọ xát với mặt đất và bị rách thành từng mảng lớn, trông rất đáng sợ.
“Tôi không sao, đừng lo lắng."
Tôi cúi đầu nhìn vết thương một cái, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với mọi người, ý bảo mọi người đừng lo lắng, chỉ là bởi vì đau đớn, mắt lệ lưng tròng.
“Mau mau! Mau đi bệnh viện xem một chút đi, tôi khóc rồi đây này.”
“Anh lập tức dẫn em đi xử lý."
Trần Hạo đau lòng ngồi xổm trước mặt tôi:
"Nào, lên đây, để anh cõng em đi."
Trước khi được cõng lên lưng, ánh mắt tôi thân thiết nhìn về phía nữ sinh bị mọi người bỏ qua đang che chân ngồi xổm trên mặt đất kia:
“Lương Tĩnh, cô không sao chứ? Lúc vừa nãy ngã xuống, tôi không kịp tránh đi nên đã giẫm vào cô, cô thế nào rồi?"
Đúng vậy, những tiếng la hét nối tiếp nhau trước đó là của hai chúng tôi, nhưng vì tôi ngã xuống vô lực nên giọng nói của tôi không lớn bằng cô ta, dù sao thì một cước kia của tôi cũng là dùng hết sức mà hạ xuống, không nhẹ đâu nha.
Mọi người dường như bây giờ mới chú ý tới, nhìn về phía cô ta:
"Lương Tĩnh, cô làm sao vậy?”
Lương Tĩnh đau đến mặt vặn vẹo, giọng nói yếu ớt:
"Chân tôi đau.”
“Cậu có muốn đến phòng khám khám không?"
Nam sinh xung quanh mở miệng.
“Đi."
Lương Tĩnh quả quyết mở miệng.
Giữa những ánh mắt giận dữ của các bạn gái xung quanh dành cho các chàng trai, Lương Tĩnh được bạn gái của bọn họ đỡ đến phòng khám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-chong-tra-cua-toi/phan-3.html.]
5.
Thật ra vết thương của tôi chỉ là vết thương ngoài da, thoạt nhìn thì khủng bố nhưng kỳ thật nó không sao, không tính là nặng.
Về phần Lương Tĩnh, chân cô ta bị thương ở bên trong và bàn chân bị sưng tấy.
Tôi đi cùng Trần Hạo đi xử lý tốt vết thương, bàn tay và đầu gối đều quấn băng gạc trắng.
Thoạt nhìn có chút giống người bị thương nặng.
Đi tới khoa chỉnh hình Lương Tĩnh kiểm tra bên kia, mấy người bạn gái của anh em Trần Hạo vây quanh:
"Tạ Cẩn, cô không sao chứ? Tôi thấy vết thương của cô mà tôi tê dại cả da đầu.”
Tôi nhìn ánh mắt lo lắng chân thành của họ, nở nụ cười thật lòng:
"Tôi không sao.”
“Để chúng tôi đỡ cô đi."
Nói xong, mấy nữ sinh liền đưa tay tới chuẩn bị đỡ tôi.
Trần Hạo đỡ lấy tôi lui về phía sau một bước:
"Này này! Tôi là người sống lù lù ở đây như vậy, mấy người làm như không thấy sao? Bạn gái tôi, tự tôi chăm sóc cô ấy thỏa đáng."
Trần Hạo vừa nói xong, không khí thoáng cái liền thoải mái.
“Tạ Cẩn, cú đá này của cô thật không nhẹ, tôi không đi được rồi."
Lương Tĩnh chống gậy đi ra.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Trần Hạo đi tới, khập khiễng chậm rãi di chuyển đến bên cạnh cô ta, áy náy nói:
"Tôi xin lỗi nhé, Lương Tĩnh, tôi đúng là quá bất cẩn rồi. Lúc tôi ngã xuống, chân của cô lại vừa vặn ở chỗ đó, tôi tránh né không kịp nên lỡ giẫm phải cô, hại cô bị thương, thật sự rất xin lỗi.”
Hừ, lúc tôi bước một bước thì bàn chân kia đột nhiên duỗi ra, chẳng lẽ tôi không biết là cô cố ý sao? Hai ta tổn thương lẫn nhau, ai vô tội hơn ai.
Có lẽ hầu hết mọi người trên thế giới vẫn có xu hướng thông cảm với kẻ yếu.
Vì thế sau khi tôi thừa nhận sai lầm của mình thì liền có một nam sinh vội vàng đứng ra hòa giải
"Ai nha, chơi bóng bị thương là chuyện thường xảy ra, cái này mọi người đều biết mà.”
“Tất cả mọi người là đều là anh em với nhau, cũng không phải cố ý, nên dưỡng tốt thương thế của mình đi.”
Trong lúc tôi nhu thuận gật đầu, Lương Tĩnh cười nhạo một tiếng:
"Tôi không làm anh em với con gái.”
Những nữ sinh kia trong nháy mắt liền nổi giận:
"Lương Tĩnh, cô cũng đừng quên chính cô cũng xưng anh gọi em khắp nơi.”
Lương Tĩnh bực bội hất tóc:
"Xem đi, tôi đã nói rồi, con gái đều là một đám phiền toái.”
Trần Hạo tiếp lời:
"Nói giống như cô biến thành người X vậy.”
“Anh Hạo, anh, sao anh lại nói Tiểu Tĩnh như vậy, Tiểu Tĩnh là anh em của chúng ta mà."
Một nam sinh mở miệng.
Tôi biết anh ta - - Lý Phong, bởi vì Lương Tĩnh, anh ta và bạn gái của mình cãi nhau rất dữ dội.
“Tiểu Cẩn là bạn gái tôi." Trần Hạo hừ lạnh nói.
“Vậy sao có thể giống nhau."
Lý Phong nhíu mày nhấn mạnh.
“Ừ... "
Trần Hạo suy tư một chút, gật gật đầu:
"Quả thật không giống.”
Lương Tĩnh và Lý Phong sắc mặt sáng sủa.
Trần Hạo nói tiếp:
"Tiểu Cẩn đương nhiên mới là quan trọng nhất, Lương Tĩnh tính là cái gì chứ.”
"Anh Hạo, anh..."
Lý Phong còn muốn nói cái gì đó thì lại bị ánh mắt Trần Hạo chặn lại, bạn gái của anh ta cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.