BẠN GÁI XẤU XÍ - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-07-28 12:47:58
Lượt xem: 1,771
Cuối cùng tôi cũng tìm được bóng dáng của Từ Trạm ở bên cạnh hồ bơi.
… Và người đứng trước anh ta là Kỷ Dao.
Cho dù thân hình mảnh mai của cô ấy được quấn trong khăn tắm nhưng cô ấy vẫn trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Những người đi ngang qua cô ấy dù vô tình hay cố ý đều sẽ quay lại nhìn một cái.
Kỷ Dao cầm bình xịt, bôi kem chống nắng cho bản thân.
Còn Từ Trạm đứng ở phía sau cô ấy, tay trái vén đuôi tóc ướt của cô ấy còn tay phải dùng khăn lau.
Nhẹ nhàng lau, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Đại khái chỉ có hai ba giây, Kỷ Dao phản ứng rất nhanh, cô ấy lùi về sau một bước rồi cười nói điều gì đó.
Sau đó Từ Trạm xoay lưng lại.
Đây giống như một cách từ chối lịch sự.
Không ai để ý.
Ngoại trừ tôi đang sửng sốt đứng yên tại chỗ.
Không biết vì sao tôi đột nhiên nhớ tới lần đi biển rất lâu trước kia của tôi và Từ Trạm.
Lần đó, tóc tôi bị ướt còn bị gió thổi vào khiến tôi bị bệnh một trận.
Từ đó về sau Từ Trạm luôn nhắc tôi lau khô tóc.
Có những lúc tôi không kịp lau khô thì anh ta sẽ giúp tôi.
Tôi thích sự nhẹ nhàng chu đáo của anh ta.
Nhưng lấy những kinh nghiệm học từ bạn gái mình để áp dụng với người con gái khác sao?
Cho dù cô ấy là bạn gái của bạn thân anh ta.
Cho dù bản thân anh ta cũng đã có bạn gái.
Tôi cầm lấy điện thoại run rẩy nhắn tin gửi Từ Trạm.
“Chơi vui không?”
4.
Từ Trạm rõ ràng đã cúi đầu xem tin nhắn.
Nhưng anh ta không trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-gai-xau-xi/chuong-03.html.]
Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên đi tới chào hỏi thì Hà Cảnh Thành đã nhìn thấy tôi.
Giờ đây tôi buộc phải sang đó rồi.
Nếu phải lựa chọn giữa gây rối ngay tại chỗ và nhẫn nhịn thì tôi chọn vế sau.
Dù gì nhắc đến chuyện riêng tư ở nơi công cộng không chỉ biến thành trò cười cho người qua đường mà còn là một kiểu hành hạ đối với người bị liên lụy như Kỷ Dao.
Tôi đi sang đó nhẹ nhàng kéo Từ Trạm, giọng điệu vô cùng chân thành: “Thầy hướng dẫn huỷ buổi hội nghị nên em cũng đến chơi.”
Trên mặt Từ Trạm có chút lúng túng nhưng anh ta nhanh chóng cười nói: “Quá tốt rồi.”
Mọi người vui vẻ cười.
Nhưng đáng tiếc rằng niềm vui không thể lan tỏa.
Buồn bực không vui cả một ngày, trên đường quay về chỉ còn hai người, cuối cùng tôi cũng hỏi.
“Từ Trạm.”
“Em thấy anh lau tóc cho Kỷ Dao rồi. Tại sao vậy?”
Điều tôi mong muốn là câu xin lỗi của Từ Trạm.
Thậm chí tôi có thể chấp nhận việc anh ta tự biện minh cho chính mình, cho dù là một câu: “Anh chỉ sợ cô ấy cảm lạnh.”
Nhưng những gì Từ Trạm làm là cười ha ha sau đó dùng tay đặt lên đầu tôi xoa xoa hai cái: “Ô em ghen à?”
“Anh cũng lau cho em nhé.”
Đây là lời nói đùa.
Cũng là lời qua loa lấy lệ.
Có vẻ như thắc mắc của tôi về việc vì sao anh ta không hiểu cụm từ “tránh nghi ngờ" căn bản không hề quan trọng.
Tôi nhìn chằm chằm đôi lông mày thanh tú của anh ta.
Trái tim tôi trầm xuống từng chút từng chút.
Tôi có thể tiếp tục hỏi cho dù phải cãi nhau để nhận được một câu đáp án. Nhưng hành động qua loa lúc này của Từ Trạm đã làm mất đi toàn bộ ý định hỏi rõ ngọn nguồn của tôi.
Đến lúc này, cuối cùng Từ Trạm cũng bình tĩnh lại.
“Được rồi, là do anh không nghĩ nhiều đến thế.”
“Nếu như em không thích thì sau này anh không làm nữa.”
Tôi nhận được lời hứa mà bản thân mong đợi.
Cho dù trong ánh mắt của người nói mang theo sự chống đối.