Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Gái Giả Nghèo Không Biết Tôi Là Phú Nhị Đại - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-22 19:47:29
Lượt xem: 251

Hộp tất nhiên không đúng.

 

Tôi sợ bạn gái nhìn thấy manh mối nên gói quà ngẫu nhiên.

Ở đây có một rổ Pandas

 

Đường Giai đi tới g iậ t chiếc túi trở về: “Liên quan gì tới cô. Tôi thích đeo loại này.”

 

Tô Miên Miên liếc nhìn các bạn cùng lớp sau lưng cô ta.

 

“Nói vậy thì Đường Giai, cậu cũng biết chiếc túi này là giả sao?”

 

Đôi mày xinh đẹp của bạn gái tôi chau lại

 

“Tô Miên Miên, hôm nay cô tới đây xin lỗi là nối dối, đến sinh sự mới là thật phải không?”

 

Tô Miên Miên cúi đầu, ra chiều tủi thân g h ê g ớ m.

 

“Đường Giai, sao cô có thể nói như vậy.Tôi thật sự muốn đến xin lỗi cô. Hơn nữa, tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Nếu để người ngoài biết được cô mang cái túi giả này, cô sẽ bị cười nhạo đó.”

 

Bạn học phía sau Tô Miên Miên cũng lên tiếng hùa theo.

 

Tôi biết ngay mà, Tô Miên Miên tới đây để kiếm chuyện, còn giở t h ủ đ o ạ n trẻ con này ra.

 

Tôi đút hai tay vào túi quần, kh i n h thường nói: “Cô chắc chắn chiếc túi của tôi là đồ giả tới vậy sao?”

 

Đôi mắt Tô Miên Miên lóe lên tia vui vẻ.

 

“Lục Diên, tôi còn lạ lẫm gì kẻ thích vờ vịt giàu có như cậu cơ chứ.”

 

Đầu ngón tay cô ta đùa nghịch lọn tóc: “Tôi có quen một người giám định, chi bằng chúng ta mời ông ấy tới đây xem qua?”

 

Tô Miên Miên nghiêng đầu nhìn tôi.

 

Cô ta chắc mẩm rằng tôi không dám.

 

“Được. Mời ông ấy tới đi.”

 

Tôi đến chỗ ngồi và ngồi xuống.

 

Bạn gái tôi cũng bước tới, đưa mắt ra hiệu cho tôi nói: “Anh đ i ê n rồi. Một khi đến đây sẽ biết ngay nó là giả đó.”

 

Động tác uống nước của tôi khựng lại, phóng lao thì phải theo lao rồi.

 

Tôi sơ ý quá.

 

Túi trăm phần trăm là hàng thật. Mẹ tôi là khách VIP của cửa hàng. Tôi còn xin xỏ bà ấy lấy giùm.

 

Nhưng tôi nên nói với bạn gái thế nào đây.

 

Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi, tôi đang băn khoăn không biết có nên thú nhận với bạn gái hay không.

 

Đường Giai nhéo mạnh vào đùi tôi.

 

“Anh nói gì đi, cái túi này em còn mua không được, anh lấy ở đâu ra?”

 

Tôi run run hỏi: “Em mua không được là ý gì vậy?”

 

15.

 

Giọng cô ấy tiếc nuối: “Là chủ của em, thiên kim tập đoàn Giai Di muốn mua cái túi này. Em theo cô ấy đi mua, ai dè đã bị người khác mua từ lâu rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-gai-gia-ngheo-khong-biet-toi-la-phu-nhi-dai/chuong-5.html.]

Tôi cười mồi hai tiếng.

 

Chẳng phải nó đã bị mẹ tôi c u ỗ m mất và bây giờ đang ở trước mặt em hay sao.

 

Tôi giải thích với bạn gái: “Là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Lục thị tặng cho mẹ anh. Mẹ anh không cần, bảo anh tặng nó cho em.”

 

Ánh mắt bạn gái tôi nghi ngờ: “Cái gì? Đồ quý giá như vậy tặng cho anh?”

 

Tôi lau mồ hôi trán: “Anh đã thương lượng thành công một vụ lớn cho tập đoàn Lục Thị.”

 

Bạn gái tôi vẫn không tin lắm.

 

Tô Miên Miên cười suồng sã. Vừa nãy tôi và Đường Giai mải nói chuyện mà không để ý đến âm lượng. Nên đã bị cô ta nghe sạch.

 

“Cười v ỡ bụng mất thôi. Lục Diên, đừng tưởng anh họ Lục thì có thể ăn nói xằng xiên.”

 

Bạn gái tôi dứt khoát ngồi sát bên tôi: “Tôi tin tưởng Lục Diên.”

 

Tô Miên Miên khăng khăng: “Vậy thì cứ đợi đấy.”

 

Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, tôi đã lên kế hoạch cho rất nhiều thứ.

 

Ấy vậy mà Tô Miên Miên lại nhào vô h ọ n g s ú n g. Tôi không ti ê u p h a chút đỉnh thì coi sao được với nỗi khổ tâm của cô ta.

 

Tôi xem thực đơn, trông thấy sắc mặt càng ngày càng đen lại của Tô Miên Miên mà lòng thấy thư thái.

 

Tôi bảo mọi người ngồi xuống.

 

“Đừng khách sáo nữa. Đứng làm gì chứ, hôm nay bạn học Tô Miên Miên chiêu đãi.”

 

“Nào nào nào, gọi món đi. Tôi nghĩ bạn học Tô Miên Miên chắc sẽ không phiền đâu.”

 

Mọi người nhìn sang phía Tô Miên Miên.

 

“Tất nhiên không phiền.”

 

Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của cô ta.

 

Khi mặt Tô Miên Miên đen tới độ không tài nào đen hơn được nữa, thì người giám định cô ta hẹn cũng đã tới.

 

Tô Miên Miên nhanh chóng chạy ra cửa đón tiếp: “Chú Vương, chú xem mẫu túi này có phải hàng thật không?”

 

Người được gọi là chú Vương kia nhanh chóng cầm túi lên.

 

Sắc mặt Tô Miên Miên hồng hào trở lại: “Lục Diên, bây giờ cậu thừa nhận còn chưa muộn. Bằng không, lát nữa bị mọi người lật tẩy thì khó coi biết bao nhiêu.”

 

Tôi cười mà không nói.

 

Tô Miên Miên tiếp tục: “Thật lòng mà nói, chiếc túi này tôi cũng có. Người bán hàng bảo mẫu túi này chỉ có một cái, và cái thật đang ở chỗ tôi.”

 

Tô Miên Miến lấy chiếc túi từ tầng tần glớp lớp giấy bao ra ngay trước sự ki n h hô của mọi người.

 

Nháy mắt, tôi đón nhận hàng loạt ánh nhìn chế gi ễ u.

 

Các cô gái đều vây quanh chiếc túi đó của Tô Miên Miên.

 

Sau khi nghe đủ loại lời khen, Tô Miên Miên hắng giọng: “Thế nào rồi chú Vương. Chiếc túi này là giả đúng không?”

 

Người được gọi là chú Vương sắc mặt khó coi, nhưng rất quả quyết trả lời.

 

“Đây là túi thật.”

Loading...