Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Cùng Phòng Thích Mua Quỵt - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-28 17:41:54
Lượt xem: 3,010

Triệu Quả Nhi chỉ vào mặt cô ta, mắng: "Đồ giả tạo! Tôi bán cho cậu ba giá để đồ giá tám tệ, cậu còn muốn quỵt tiền của tôi nữa! Đồ sống không biết điều!"

Phương Lộ mím môi không nói gì, bắt đầu khóc.

Cố vấn học tập đập tay xuống bàn: "Cãi nhau cái gì!"

Cô nhìn tôi:

"Thẩm Kinh Đường, sau khi nhà trường điều tra, tài khoản hoàn tiền không hoàn hàng kia là do em đăng ký, nếu em không đưa ra được bằng chứng chứng minh là Phương Lộ làm, nhà trường quyết định hủy học bổng và khen thưởng của em."

Tôi tức đến bật cười: "Phương Lộ quỵt tiền đến cả bạn cùng phòng, nhân chứng vật chứng đều có, còn không chứng minh được sao?"

Cố vấn học tập nhíu mày: "Các em mỗi người nói một kiểu, cô sao biết ai nói thật, ai nói dối! Nếu em không phục có thể đi tìm hiệu trường."

6.

Ra khỏi văn phòng, Phương Lộ đắc ý chặn tôi lại:

"Thẩm Kinh Đường, cho dù tôi có dùng tài khoản của cậu để quỵt tiền, cậu cũng không có bằng chứng, còn phải chịu tội thay tôi."

Tôi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cười khẩy: "Vẫn còn sủa bậy được à?!"

Phương Lộ bị lời tôi chọc tức: "Cậu…"

Chưa nói hết câu, điện thoại cô ta reo.

Phương Lộ vuốt màn hình bốn năm lần, điện thoại vẫn không phản ứng.

Triệu Quả Nhi thấy vậy, cười chế giễu cô ta: "Quỵt tiền nhiều thứ như vậy, không quỵt cho mình một cái điện thoại à? Mau vứt cái điện thoại cũ mèm này đi."

Trước đây Phương Lộ từng nói, cô ta đã dùng chiếc điện thoại này tám năm rồi, màn hình cảm ứng cũng không còn nhạy nữa.

Phương Lộ mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn cô ấy.

Nói một câu "Sao các người có thể sỉ nhục tôi như vậy" rồi quay người bỏ chạy.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, trong lòng đã có tính toán.

Trở về ký túc xá, Phương Lộ đang gọi điện về nhà, muốn đổi điện thoại.

Nhìn biểu cảm của cô ta thì có vẻ không được suôn sẻ lắm.

Phương Lộ sốt ruột dậm chân:

"Mẹ, điện thoại của con chậm đến mức không dùng được nữa rồi, lúc nãy mẹ gọi cho con, con không nghe được. Con không cần điện thoại đắt tiền đâu, bảy, tám trăm là được."

"Con chưa bao giờ xin mẹ tiền sinh hoạt, điện thoại thực sự không dùng được nữa con mới muốn đổi, chỉ một lần này thôi, được không?"

7.

Đầu dây bên kia nói giọng địa phương:

"Mày không lo ăn không lo mặc, còn muốn tiền sinh hoạt nữa à?! Muốn điện thoại thì tự mua trên mạng, sau đó nhận hàng rồi hoàn tiền không hoàn hàng."

Phương Lộ: "Không được, điện thoại đắt quá, mấy thứ mười mấy tệ thì người ta không thèm tìm lại, mấy trăm tệ chắc chắn không được."

Đầu dây bên kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn:

"Có gì mà không được, quần áo đồ dùng hàng ngày đều được, tại sao điện thoại lại không được! Hoặc là mày quỵt tiền của người ta, hoặc là mày cứ dùng tạm, tao không có tiền mua cho mày."

Phương Lộ nhìn vào điện thoại bị cúp máy, mắt đỏ hoe.

Cô tức giận nằm trở lại giường, mở ứng dụng mua sắm.

Bắt đầu tìm kiếm điện thoại, lướt màn hình để xem.

Cô mở một chiếc điện thoại giá 580 tệ, lượng bán ra hơn 10 vạn, xem kỹ phần chi tiết, lại mở phần bình luận xem ảnh người mua, thấy cũng ổn.

Có người ở phòng bên đến tìm Triệu Quả Nhi: "Đi thôi, không phải nói là ra ngoài chụp ảnh sao?"

Triệu Quả Nhi dọn dẹp một chút, ánh mắt chú ý đến chiếc điện thoại mới đổi của cô:

"Cậu mua điện thoại mới à, đây là mẫu mới nhất của Huawei đúng không, nghe nói độ phân giải cực đỉnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-cung-phong-thich-mua-quyt/chuong-3.html.]

Bạn cùng phòng bên lập tức mở camera và chụp một bức ảnh tự sướng cùng cô: "Đúng vậy, cậu xem ảnh tự sướng này, lên hình cực đẹp, hôm nay chúng ta ra ngoài chụp thêm vài bức nữa."

"Được." Hai người khoác tay nhau rời đi.

Họ còn tận tình đóng cửa phòng lại.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Phương Lộ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, thoát khỏi trang chi tiết, nhập "điện thoại Huawei mới nhất" vào thanh tìm kiếm.

Giá hiện ra khiến cô giật mình.

Mười một nghìn chín trăm chín mươi chín.

Cô nắm chặt điện thoại, liếc mắt nhìn rồi lập tức thoát ra.

Buổi chiều, lớp trưởng gửi vào nhóm một vài tài liệu, là tài liệu ôn tập cho kỳ thi.

Phương Lộ mở ra, mãi mà không tải được, sau đó điện thoại trực tiếp sập nguồn.

Cô chỉ còn cách khởi động lại điện thoại rồi thử tải lại tài liệu.

Kết quả vẫn không được.

8.

Tôi nằm trên giường, đăng nhập vào một trang web, đăng ký lại một tài khoản mới.

"Bán điện thoại mới, trúng thưởng của công ty, Huawei mẫu mới nhất, chín nghìn năm, có thể thương lượng."

Không lâu sau, tôi thấy Phương Lộ vào xem sản phẩm.

Cô ấy nhanh chóng nhắn tin: [Có thể giảm giá bao nhiêu?]

Tôi trả lời: [Thấp nhất chín nghìn, đảm bảo hàng chính hãng, mới hoàn toàn chưa khui hộp.]

Bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn, mãi mà không gửi tin nhắn mới.

Vài phút sau: [Được, tôi cân nhắc xem.]

Tôi lướt mắt qua tin nhắn, nghe thấy tiếng Phương Lộ xuống giường mở cửa ban công rồi lại đóng lại.

"Mẹ, con đã xem điện thoại rồi, mẹ chuyển cho con chín nghìn mà con chuyển cho mẹ năm nay đi, con muốn mua điện thoại."

"Mày điên rồi hay hỏng não vậy?! Chín nghìn tệ! Mày nghĩ gì vậy."

Phương Lộ cãi nhau với bà ta một lúc mà không có kết quả gì.

Cô ta nghiến răng hét vào điện thoại:

"Được rồi! Mẹ chuyển tiền cho con thanh toán trước, đợi nhận được hàng con sẽ hoàn tiền không hoàn hàng, trả lại tiền cho mẹ!"

Mẹ Phương Lộ rõ ràng không tin lời cô ta:

"Bảy, tám trăm mày còn không dám quỵt, chín nghìn mày dám sao? Tao không tin lời mày được."

Phương Lộ tức giận: "Con mua trên nền tảng đồ cũ, có người bán điện thoại cũ, cá nhân thường ngại phiền phức sẽ không kiện tụng, lúc đó nếu người ta thực sự làm căng, con sẽ đưa cho cô ta hai trăm, dù sao người ta cũng trúng thưởng, thế nào cũng lời."

"Được rồi."

Phương Lộ nhận được tiền thì lập tức thanh toán: [Cần gấp, phiền cô gửi hàng nhanh nhé.]

9.

Tôi đến một điểm chuyển phát nhanh xa trường một chút, tìm một bưu cục gửi đến trường cho Phương Lộ.

Chiếc điện thoại này là quà sinh nhật của tôi, bà ngoại và bà nội tặng trùng nhau.

Gửi xong chuyển phát nhanh, tôi tìm một cửa hàng sửa máy tính, thử hỏi:

"Xin chào, tôi quên mật khẩu tài khoản Taobao của mình, mã xác thực cũng không đăng nhập được, trường hợp này có thể lấy lại được không?"

Ông chủ mặc áo ba lỗ, ngậm kem: "Có phải tài khoản của cô thật không? Xác thực tên thật có phải của cô không?"

Tôi gật đầu: "Là của tôi."

Loading...