Bạn Cùng Phòng Giả Mạo Tôi - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-23 16:41:34
Lượt xem: 7,491
Tôi lại hỏi thêm một câu: "Tôi có thể dẫn bạn đi cùng không?"
Anh ta sững người một chút, tuy trong lòng không muốn nhưng vì cuộc sống giàu sang sau này, đành phải nghiến răng đồng ý: "Được, bạn của em cũng là bạn của tôi, tất nhiên là được."
Anh ta nói xong, sợ tôi đổi ý nên vội vàng bước đi với vẻ đắc thắng.
Trong lòng anh ta chắc đang vẽ ra một tương lai tươi sáng.
Còn tôi thì đang nghĩ...
Tôi đang nghĩ đến một bữa ăn miễn phí được dâng tận miệng.
Không ăn thì phí.
Vì vậy, ngay sau khi tan học, tôi đã gửi tin nhắn vào nhóm của Bộ Tuyên truyền: “6 giờ tối nay, khách sạn Quốc tế, Chu Tri Mạn mời, mọi người cùng đến nhé.”
Mọi người: ???
Họ đều có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trưởng ban biết rõ sự tình thì cười hì hì nói: “Chu Tri Mạn bao à, vậy thì chị phải "chém" cậu ta một trận ra trò mới được, để cậu ta tốn một khoản lớn.”
“Ồ, tôi hiểu rồi, nhưng Chu Tri Mạn mời mà lại thiếu Bộ Thực hành thì sao được?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, sẽ đi thông báo cho các thành viên Bộ Thực hành ngay, tối nay Chu Tri Mạn mời cả đoàn liên hoan!”
Mọi người rỉ tai nhau, báo tin cho nhau.
Đến sáu giờ chiều, khi mọi người tập trung.
Chu Tri Mạn nhìn thấy hơn hai mươi người đông nghịt trước cửa khách sạn.
Biểu cảm trên mặt anh ta lúc này thật hiếm thấy, đủ mọi sắc thái như một bảng màu vậy.
Hơn hai mươi người, chiếm hẳn ba bàn.
Chu Tri Mạn nhìn mọi người ăn ngấu nghiến như thể cả đời chưa được ăn, cứ món nào đắt là gọi không tiếc tay.
Dù cố gắng kìm nén, nhưng anh ta vẫn không nhịn được, để lộ ánh mắt oán hận.
Ấy vậy mà anh ta lại không thể nổi giận trước mặt tôi.
Vẫn phải nặn ra một nụ cười, hỏi tôi: "Tiêu Ninh, chúng ta bỏ qua chyện cũ nhé, em rút lại yêu cầu hoàn tiền được không?"
Tôi quay sang nói với nhân viên phục vụ: "Thêm hai đĩa tôm hùm nữa."
Hoàn toàn không có ý định để ý đến anh ta.
Chu Tri Mạn sa sầm mặt mày.
Cho đến khi tất cả chúng tôi ăn uống no say, anh ta nhìn tờ hóa đơn lên tới hàng vạn, đau lòng không để đâu cho hết.
Số tiền này là anh ta vay mượn đấy!
Nếu không trả được, anh ta tiêu đời rồi!
Ăn xong, chúng tôi ra khỏi khách sạn.
Chu Tri Mạn biết, mình nhất định phải khiến tôi rút lại yêu cầu hoàn tiền.
Vì vậy, anh ta chặn tôi lại, giọng điệu cứng rắn hơn một chút: "Được rồi, Tiêu Ninh, cơm cũng đã ăn rồi, thành ý của tôi em cũng đã thấy, bây giờ có thể rút lại yêu cầu hoàn tiền rồi chứ."
Đối diện với ánh mắt chắc chắn của anh ta, tôi ngơ ngác hỏi: "Rút lại yêu cầu hoàn tiền gì cơ?"
Chu Tri Mạn nghẹn lời: "Là số tiền em yêu cầu hoàn tiền trong đơn hoàn tiền của trẻ vị thành niên đó."
"Nhưng tài khoản của tôi đã bị xóa rồi."
"Thì tiền vẫn còn đó chứ, tối nay tôi về livestream, em lại donate cho tôi là được."
"Tại sao tôi phải donate cho anh? Trước đây anh và Triệu Tuyết Miên đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi phải vội vàng đưa tiền cho anh?"
"Nhưng tôi đã xin lỗi em rồi mà, còn mời em ăn cơm nữa!"
Tôi nhìn vẻ mặt càng lúc càng tức giận của anh ta rồi ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời: "Không phải lời xin lỗi nào cũng có thể đổi lại một câu không sao cả."
Chu Tri Mạn: "..."
Ánh mắt anh ta dần dần trở nên u ám.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra rằng mình đã bị tôi lừa.
"Cô đùa tôi đấy à, không chịu rút lại yêu cầu hoàn tiền mà còn đi ăn với tôi, lại còn rủ thêm nhiều người như vậy, Tiêu Ninh, cô cố tình đúng không?!"
"Đúng vậy, tôi cố tình đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-cung-phong-gia-mao-toi/chuong-10.html.]
Chu Tri Mạn tức đến mức mặt mày tái mét, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Nhưng vì có nhiều người ở đây, anh ta cũng không thể làm gì tôi.
Vì vậy, anh ta đè nén cơn giận, nói: "Nếu cô không đồng ý, vậy thì trả tiền bữa ăn hôm nay cho tôi, tổng cộng là một vạn ba."
"Hả?" Tôi giả ngơ, "Không phải anh bảo mời cơm nên mọi người mới đến à? Nếu phải trả tiền thì ai thèm đến chứ, phải không?"
Nghe vậy, mọi người tưởng Chu Tri Mạn muốn bắt họ chia tiền.
Họ vội vàng lên tiếng: "Đúng đấy, cậu nói là mời mà."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Trưởng ban Chu, làm người không thể như vậy được."
Chu Tri Mạn: "..."
Anh ta tức đến mức như muốn hộc máu.
Lúc này anh ta mới hiểu, giữa anh ta và tôi đã hoàn toàn không còn gì để nói!
"Tiêu Ninh, đồ chó!"
Anh ta chửi rủa, định giơ tay đánh tôi.
Ngay lập tức, vài chàng trai đứng chắn trước mặt tôi: "Đánh phụ nữ không phải là hành vi đáng mặt đàn ông."
Không khí trở nên căng thẳng, bọn họ xông vào đánh nhau.
Tôi nói với mọi người: "Đừng có đứng đực ra đó nữa, Chu Tri Mạn đang đánh người giữa đường kìa, báo cảnh sát nhanh lên!"
Vụ này chỉ là tranh chấp dân sự thôi.
Cảnh sát mắng cho anh ta một trận rồi mới thả ra.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, điện thoại anh ta đã réo lên inh ỏi.
"Ông Chu, ông đang nợ 2 vạn 3 nghìn tệ, hạn trả là ngày 3 tháng sau, nếu trả chậm sẽ ảnh hưởng đến điểm tín dụng của ông."
"Chào ông Chu, công ty chúng tôi đã khởi kiện ông, yêu cầu hoàn trả số tiền 26 vạn tệ, xin hãy thanh toán trước ngày 10 tháng sau."
“Chu Tri Mạn, do gần đây bạn bị hoàn tiền với số lượng lớn, hiện tại phòng livestream đã bị phong tỏa xử lý.”
“Tri Mạn, bệnh của cha con lại tái phát rồi, còn thiếu 3 vạn tệ, rốt cuộc khi nào con mới gửi tiền về.”
...
Nhìn những tin nhắn đòi nợ này, trước mắt Chu Tri Mạn tối sầm lại.
Đáy mắt lộ ra sự tuyệt vọng sâu sắc.
Triệu Tuyết Miên xoa xoa cái eo bầm tím, từ phòng y tế đi ra, nhận được điện thoại của Chu Tri Mạn.
Sau khi kết nối, Chu Tri Mạn hẹn cô lên sân thượng trường học nói chuyện.
Cô ta tưởng rằng anh ta muốn xin lỗi mình, vội vàng chạy đến, nào ngờ lại bị anh ta bóp cổ đến mức mắt muốn nứt ra, đẩy vào tường: "Đều tại cô, nếu không phải tại cô, làm sao tôi có thể đắc tội với Tiêu Ninh, rơi vào tình cảnh này, bây giờ tôi sống không nổi nữa, cô cũng đừng hòng sống yên ổn!"
Vì thiếu oxy, sắc mặt Triệu Tuyết Miên tím tái.
Cô ta không ngừng giãy giụa kêu cứu, nhưng tiếng kêu càng lúc càng nhỏ.
Đang lúc sắp bị bóp chết, cửa sân thượng lại đột nhiên mở ra.
Nhân viên bảo vệ đồng loạt chĩa gậy về phía Chu Tri Mạn: "Mau thả cô ấy ra, anh đang g.i.ế.c người đấy! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Chu Tri Mạn nào có nghe lọt tai?
Thậm chí lời của bảo vệ còn khiến anh ta càng thêm sợ hãi.
Anh ta vốn đã cùng đường rồi.
Nếu lại phải vào tù nữa thì sống chẳng ra sống, c.h.ế.t chẳng ra chết.
Thế là anh ta dắt theo Triệu Tuyết Miên, định gieo mình xuống.
May thay, đúng lúc nguy cấp, bảo vệ đã kịp thời ngăn cản.
Chu Tri Mạn bị giải về đồn.
Trải qua bao biến cố, Triệu Tuyết Miên cũng trở nên thần trí bất ổn.
Không lâu sau, cô ta xin bảo lưu việc học, cũng biệt vô âm tín từ đó.
_______Hết_______