Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Người "Khinh Đồng" - 05
Cập nhật lúc: 2025-01-22 18:22:20
Lượt xem: 55
Đổi nhóm bất thành, nhưng Phó Lý lại đổi sang nhóm khác. Tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta cũng không muốn nhìn thấy tôi.
Sau khi thành viên mới chuyển đến, ba người chúng tôi bàn bạc, nhân tiện đổi luôn cả chủ đề nghiên cứu. Có lẽ vì ba người phân công rõ ràng, cộng thêm chủ đề mới không quá khó nên mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Các nhiệm vụ của đề tài lần lượt được giải quyết, chỉ còn chờ đến lúc nộp báo cáo cuối khóa. Nhờ vậy, tôi có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Một hôm, tôi vẫn như thường lệ đến thư viện đọc sách ôn tập. Chiếc ghế đối diện bỗng được kéo ra, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn và giật mình hoảng hốt.
Phó Lý! Sao cậu ta lại ngồi đối diện tôi?
Tôi nghĩ chắc cậu ta chưa nhìn rõ là tôi, bèn vội vàng cúi đầu đứng dậy, định bụng đổi chỗ khác, nhưng nhìn quanh thì chẳng còn chỗ trống nào.
Bất đắc dĩ, tôi đành khom người ngồi xuống, thầm nghĩ: Lần này không phải tôi cố tình đến quấy rầy cậu ta, có trách thì trách trời trách đất chứ đừng trách tôi.
Tôi cố gắng tĩnh tâm, lại vùi đầu vào biển đề.
Tôi học chuyên ngành thì tạm được nhưng tiếng Anh lại kém đến thảm hại. Làm bài đọc hiểu cứ phân vân mãi giữa đáp án B và C, vò đầu bứt tai mà vẫn rối như tơ vò. Cuối cùng tôi đành gập sách lại, đập đầu xuống bàn gỗ, mong sao khai thông được trí óc.
Đang đau đầu nhức óc thì bỗng có tiếng gõ nhẹ trên bàn, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phó Lý đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi ngạc nhiên nhận lấy, trên đó viết đáp án và cả hướng dẫn giải đề nữa.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn tờ giấy, rồi lại lật xem đáp án trong sách. Đúng là đáp án rồi, hơn nữa cách giải thích của cậu ta còn rõ ràng, dễ hiểu hơn cả đáp án chuẩn.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, thầm nghĩ tại sao cậu ta lại giúp tôi, nhưng lòng tự trọng khiến tôi không thể mở lời hỏi.
Còn Phó Lý sau khi đưa giấy cho tôi thì không nhìn tôi nữa, chỉ chăm chú đọc sách của cậu ta.
Sau đó, mỗi khi gặp bài đọc hiểu không biết làm hay câu văn viết không trôi chảy, tôi lại vô thức liếc nhìn Phó Lý.
Mà hình như cậu ta cũng đang chờ tôi cầu cứu, cứ hễ tôi nhìn cậu ta là cậu ta lại bỏ sách xuống, lấy bài tập của tôi, rồi viết ra giấy những dòng chữ rồng bay phượng múa của cậu ta.
Từ đầu đến cuối, tôi và cậu ta không nói với nhau câu nào, nhưng giữa hai người lại có một sự ăn ý kỳ lạ.
Buổi tối, ra khỏi thư viện, tôi đi trước, Phó Lý đi phía sau cách một khoảng. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng dừng bước, đợi cậu ta ra khỏi cổng thư viện.
Tôi gọi cậu ta lại, cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "À thì... hôm nay cảm ơn cậu nhé."
Không hiểu sao, Phó Lý hình như hơi sững người nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Cậu ta vừa dứt lời, hai chúng tôi đứng chôn chân tại chỗ, đúng là ngượng chín mặt! Tôi ấp úng "ờ... ờ..." hai tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-cung-phong-cua-toi-la-nguoi-khinh-dong/05.html.]
Đi được chục bước, tôi mới dám ngoái đầu nhìn lại. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng Phó Lý dần khuất xa.
Tôi thầm nghĩ chắc hẳn cậu ta giúp tôi là do lòng thương hại của người tài dành cho kẻ tầm thường, chứ không có nghĩa là chuyện trước kia đã được bỏ qua.
Thế nhưng, ngày hôm sau, Phó Lý lại ngồi đối diện tôi, ngày thứ ba cũng vậy.
Nhờ sự giúp đỡ của Phó Lý, tôi làm bài tập tiếng Anh tiến bộ rõ rệt.
Nhưng việc Phó Lý xuất hiện liên tục mấy ngày liền khiến tôi không khỏi nghi ngờ cậu ta cố tình đến vì tôi.
Tất nhiên, nghi ngờ thì cứ nghi ngờ nhưng tôi không dám hỏi.
Cho đến một tuần sau đó, vào một ngày nọ, tôi đang học từ vựng ở lối thoát hiểm của thư viện. Học được một lúc, tôi dừng lại nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng Phó Lý đang nói chuyện với ai đó ở tầng dưới.
"Cậu được tuyển thẳng rồi còn chạy đến “chiếm đóng” thánh địa của những kẻ ôn thi, là muốn chọc tức ai vậy?"
Người nói chuyện là bạn của Phó Lý, một thiên tài khác, Thư Hải.
Giọng Phó Lý lười biếng vang lên: "Nhiều chuyện, cậu chẳng phải cũng đến đây sao?"
Thư Hải nở nụ cười: "Tớ đến kèm cặp đàn em, còn cậu, mấy hôm nay sao cứ thấy cậu ngồi với Hứa Ích Tuyên vậy?"
"Trùng hợp thôi."
"Trùng hợp?" Thư Hải ngập ngừng: "Tớ thấy là do ở chung phòng bốn năm, cậu ấy đã chữa khỏi bệnh sợ ‘cong’ cho cậu rồi. Này, nói thật nhé, Hứa Ích Tuyên trông cũng được đấy chứ. Giả sử, tớ chỉ nói giả sử thôi nhé, có khả năng nào cậu bị cậu ấy ‘bẻ cong’ không?"
Cùng lúc đó, tôi nắm chặt quyển sách trong tay, nín thở, không biết là sợ bị hai người kia phát hiện hay là sợ nghe thấy câu trả lời.
Sau một thoáng im lặng, Phó Lý mới lên tiếng: "Sao tôi có thể thích con trai được."
Giọng cậu ta quả quyết.
Thư Hải cười lớn: "Cũng đúng, cậu từng nói bọn "cong" kinh tởm rồi mà. Thôi thôi, coi như tôi suy diễn lung tung vậy."
"Tôi chưa bao giờ nói là kinh tởm, chỉ nói là không thể chấp nhận được thôi, được chưa?"
"Chẳng phải cũng na ná nhau sao, đồ yêu quái thích bắt bẻ chữ nghĩa."
"Câm miệng lại đi."
Vừa nói, Phó Lý và Thư Hải vừa bước lên cầu thang. Hai người bỗng dừng bước và nhìn thấy tôi đang đứng trong góc.