Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Người "Khinh Đồng" - 02
Cập nhật lúc: 2025-01-22 18:21:17
Lượt xem: 47
Nói thật lòng, tôi đúng là đã từng có ý với Phó Lý.
Cậu ta đẹp trai, nhà giàu, lại còn giỏi giang, ngay từ năm nhất đại học đã nổi bật, được thầy cô yêu quý, con gái mê mẩn, đến cả gay cũng thích.
Có một anh chàng gay can đảm dám thổ lộ với cậu ta, nhưng bị cậu ta từ chối thẳng thừng, thậm chí còn chuyển từ khoa Ngoại Thần kinh - vốn là chuyên ngành "con cưng" - sang khoa Tâm Thần học.
Từ đó, mọi người đều đồn cậu ta kỳ thị người đồng tính.
Nhưng cậu ta cũng may mắn thật, chuyển sang khoa của chúng ta lại còn chung phòng với một đứa đã "come out" từ tám đời như tôi.
Cậu ta không phải là chưa từng xin đổi phòng, nhưng thủ tục đổi phòng của trường tôi rắc rối vô cùng. Tôi nhớ hồi đó tôi có bảo cậu ta, nếu cậu ta thấy ngại quá thì cứ dọn ra ngoài ở, lại còn bịa chuyện rằng tôi đã có người trong lòng, nên dù cậu ta có ở lại thì tôi cũng chẳng làm gì cậu ta đâu.
Có lẽ vì sự khách sáo của tôi mà cậu ta xiêu lòng, không còn đòi đổi phòng nữa.
Thế là bốn năm cứ thế trôi qua, tôi luôn giữ khoảng cách với cậu ta, quan hệ không mặn nồng cũng chẳng lạnh nhạt, cứ coi như hòa thuận mà sống. Vậy mà hôm nay cậu ta con mẹ nó lại dám sỉ nhục tôi!
Tôi sờ soạng cậu ta ư? Còn khóc lóc cầu xin cậu ta cho tôi sờ ư? Tôi trông có giống kẻ ti tiện đến thế không?
Thấy việc nhờ Phó Lý điểm danh đã hết hy vọng, tôi bèn nhờ lớp trưởng giúp tôi qua ải, rồi lủi thủi đến thư viện. Nhưng đến nơi rồi, cái đầu óc này lại chẳng thể nào tập trung học hành được nữa. Ngành Tâm Thần học vốn đã khó nhằn lắm rồi, làm bài mà lơ đãng một chút là xác định điểm số về với cát bụi luôn.
Tôi đã nhiều lần tự nhủ phải tập trung, đừng để tâm đến những lời vớ vẩn của tên Phó Lý kia. Cậu ta được tuyển thẳng thì chẳng cần lo lắng gì, còn tôi phải tranh thủ thời gian mà phấn đấu. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, tâm trí tôi cứ như mây trôi, chẳng thể nào kéo về được.
Tâm trạng bị ảnh hưởng, thời gian cứ thế trôi qua vô ích, tôi càng nghĩ càng tức, bèn xách cặp lên rồi chạy thẳng về phòng.
Về đến nơi, Phó Lý không có ở đó, tôi lập tức trút hết cơn giận lên bàn học của cậu ta.
Cánh cửa bỗng "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra. Tôi còn chưa kịp thu tay lại thì đã chạm phải ánh mắt của Phó Lý.
Cậu ta nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngốc, giọng nói đều đều không chút cảm xúc: "Đang mô phỏng triệu chứng bệnh nhân à?"
Tôi cãi lại: "Cậu mới là kẻ điên đấy!"
Cậu ta chẳng thèm để ý đến tôi, chỉ đứng từ xa khoát tay ra hiệu cho tôi tránh đường.
Tôi cực kỳ bất mãn với thái độ coi tôi như rác rưởi của cậu ta, bèn đứng chôn chân tại chỗ: "Ông đây không tránh đấy, làm gì được tôi nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-cung-phong-cua-toi-la-nguoi-khinh-dong/02.html.]
Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, treo cặp lên giá cạnh cửa rồi lấy đồ để thay từ trong tủ, sau đó đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên ngay sau đó.
Tôi bực bội quay về chỗ ngồi, nhưng mắt vẫn dán chặt vào cửa phòng tắm.
Một lúc sau, Phó Lý bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp, cậu ta cầm khăn lau qua loa những sợi tóc đang nhỏ nước. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm hắt lên người cậu ta, từ lớp áo ngủ mỏng manh, tôi có thể thấy lờ mờ những múi cơ săn chắc.
Tôi nuốt nước bọt, quên cả nhiệm vụ "bẻ cong" cậu ta của mình.
Nhưng Phó Lý lại kéo tôi trở về "chiến trường": "Tối qua trên giường tôi, cậu cũng nhìn tôi như thế này phải không? Đừng có gợi lại cho tôi cái ký ức tồi tệ đó nữa, được không?"
"Cậu được nước lấn tới phải không?"
Tôi bèn dẹp ngay cái ý nghĩ đen tối ấy đi, trừng mắt nhìn cậu ta.
Cậu ta quàng khăn lên cổ, kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói lạnh nhạt: "Dù sao thì cậu cũng chẳng tin lời tôi nói, vậy nên tôi chỉ có một yêu cầu, từ nay về sau, đừng nói chuyện với tôi, đừng làm những chuyện kỳ quái, tránh xa tôi ra. Tốt nghiệp rồi đường ai nấy đi, coi như chưa từng quen biết."
"Cậu tưởng tôi thèm quen biết cậu chắc!"
"Từ giờ trở đi, ai mở miệng trước người đó là chó!"
Nói xong câu đó, tôi nằm bò ra bàn tiếp tục gặm sách, hoàn toàn coi Phó Lý như không khí.
Treo đèn cày sách đến tận một giờ sáng, tôi vươn vai rồi đi về phía giường. Phó Lý ở giường bên cạnh đã ngủ say từ bao giờ.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai khi ngủ của cậu ta, tôi thầm mắng: "Đồ chó!"
Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc, tôi mở mắt ra thì đã thấy Phó Lý ngồi trước giường, nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận.
Tôi mặc kệ cậu ta, xỏ dép lê định đi rửa mặt.
Nhưng cậu ta lại lên tiếng trước: "Chờ đã."
Tôi nhanh chóng quay người lại, chỉ tay vào cậu ta, hớn hở hét lên: "Chó, chó, cậu là chó!"
Theo hướng ngón tay đang chỉ của tôi, tôi thấy ánh mắt Phó Lý đang tối sầm lại, miệng cậu ta khẽ mấp máy.
"Tối qua... cậu... cậu đã hôn tôi."