Bạn Cùng Bàn Của Tôi Thật Lạnh Lùng Mà - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-31 12:09:59
Lượt xem: 567
9
Tuần tiếp theo, tôi và Tiểu Lan đều bình an vô sự, chỉ có ánh mắt của Tạ Trầm ngày càng thêm u oán.
Một lần, khi tôi và Tiểu Lan đi lấy nước nóng, chúng tôi tình cờ gặp phải Tạ Trầm.
Cậu ta đi cùng đám học sinh nam mà tôi từng thấy trong lớp.
Dường như Tạ Trầm đã bắt đầu buông xuôi.
Mọi người vẫn ngạc nhiên vì sao Tạ Trầm lại đi cùng nhóm học sinh cá biệt đó, hơn nữa, đám học sinh cá biệt dường như còn rất sợ cậu ta!
Quả nhiên, đại ca vẫn là đại ca!
Tạ Trầm đi đầu, tay đút túi quần.
Khi chúng tôi đụng mặt, ánh mắt tôi nhanh chóng lướt qua ánh nhìn của cậu ta, lòng tôi bỗng đập nhanh hơn hẳn.
Không hiểu sao hôm nay Tạ Trầm lại trông đẹp trai hơn nữa.
Ánh mắt cậu ta tối sầm lại. Khi chúng tôi lướt qua nhau, Tạ Trầm bất ngờ kéo lấy tay tôi.
"Tiểu Cẩn, cậu sợ tôi à?" Giọng cậu ta trầm thấp.
Tôi ngẩn ra một lúc rồi đáp: "Không sợ mà."
Tạ Trầm nhìn kỹ tôi từ đầu đến chân, hỏi tiếp: "Không sợ sao cậu lại run?"
Tôi cười gượng gạo: "Mình không kiểm soát được. Thật sự không sợ cậu đâu."
Cậu ta nhướn mày: "Thế sao cậu lại đổi chỗ?"
Tôi ngốc nghếch cười đáp: "Không phải đâu, là vì Tiểu Lan bị gãy chân nên mình mới phải chăm sóc cô ấy."
Tạ Trầm nhìn tôi, giọng trầm ngâm: "Khi nào cậu sẽ chuyển chỗ về?"
Hóa ra cậu ta mong tôi trở lại à?
Trong lòng tôi bất giác có chút vui, dù tôi cũng không nhận ra điều này.
Tôi nghiêm túc giải thích: "Chân của Tiểu Lan vẫn chưa khỏi."
Tạ Trầm thả tay tôi ra, ánh mắt càng thêm u oán: "Cô ấy tệ đến mức không có ai ngoài cậu làm bạn sao?"
Tiểu Lan nghe thấy liền muốn phản bác nhưng lại không dám.
Tôi nhẹ nhàng đáp: "Không phải đâu, nhưng mình và cô ấy là bạn thân nhất."
Đôi mắt nâu của Tạ Trầm chỉ phản chiếu hình ảnh của tôi, cậu ta cáu kỉnh vò tóc rồi liếc qua Tiểu Lan, giọng có chút gắt gỏng: "Chân cậu đến khi nào mới khỏi?"
Tiểu Lan sợ hãi nắm chặt lấy tôi: "Mình... mình... Đại ca, yên tâm, hình như sắp khỏi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-cung-ban-cua-toi-that-lanh-lung-ma/chuong-5.html.]
Tạ Trầm thở dài, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt cậu ta dường như chỉ chứa đựng hình bóng tôi.
Tôi lo lắng hỏi Tạ Trầm: "Tạ Trầm, có chuyện gì sao?"
Cậu ta nhìn thấu sự lo lắng của tôi, nhẹ cười một cái rồi nghiêm túc nói: "Bạn cùng bàn, khi cô ấy khỏi bệnh, cậu phải quay lại, nghe rõ không?"
Tôi nhìn vào mắt cậu ta, khẽ gật đầu: "Nghe rõ rồi."
...
Một tháng sau, Tiểu Lan tháo băng bó chân.
Tạ Trầm đích thân đến giúp tôi chuyển lại chỗ ngồi.
Cậu ta không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đi tới, dưới ánh nhìn kỳ quái của mọi người, Tạ Trầm lặng lẽ chuyển sách vở và đồ dùng học tập của tôi về chỗ cũ rồi sắp xếp chúng thật ngăn nắp.
Tôi kéo tay áo Tạ Trầm, cười tươi nhìn cậu ta: "Cảm ơn cậu, Tạ Trầm."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tạ Trầm bối rối quay đầu sang một bên, tiếp tục làm bài tập khó mà tôi không hiểu, mãi lâu sau, cậu ta mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cậu quay lại là tốt rồi."
10
Dường như mối quan hệ giữa tôi và Tạ Trầm đã thay đổi, nhưng cũng như thể chẳng có gì thay đổi cả.
Cậu ta vẫn giữ thái độ lạnh lùng, cao ngạo như trước. Cứ như việc tôi tình cờ bắt gặp Tạ Trầm đang đầy tự mãn khoe khoang ở trong lớp rằng tôi xinh đẹp chỉ là một giấc mơ, vì giờ cậu ta chẳng bao giờ thừa nhận chuyện đó.
Mỗi lần tôi ngẩng đầu lên, luôn bắt gặp ánh mắt có chút lúng túng của Tạ Trầm, còn không hiểu sao tai cậu ta lại đỏ lên. Nếu điều này bị phát hiện bởi những người khác, chắc chẳng ai dám tin nổi.
Tôi và Tạ Trầm vẫn ít nói chuyện với nhau như trước, bởi cậu ta thường xuyên cặm cụi viết cái gì đó.
Một lần, vô tình tôi nhìn thấy trên giấy cậu ta ghi dòng chữ "XX Nhật ký quan sát".
Lẽ nào cậu ta đang viết nhật ký?
Tạ Trầm mà lại viết nhật ký sao?
Tôi không tin.
Chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới là có ngày tôi lại gặp được bố mẹ của Tạ Trầm. Bố mẹ cậu ta là quản lý cấp cao của một tập đoàn lớn, có địa vị rất cao. Thậm chí, một phần lớn dãy nhà học của trường cấp ba Miên Thành là do họ quyên tặng.
Tôi nghe loáng thoáng từ những bạn học đã từng gặp họ rằng bố mẹ của Tạ Trầm rất nghiêm khắc và khiến người khác cảm thấy áp lực. Cũng phải thôi, quản lý của một tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn phải có khí chất áp đảo người thường chứ.
Tôi từng nghĩ rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp gỡ bọn họ.
nhưng, bọn họ lại xuất hiện vào lúc tôi hoàn toàn không ngờ tới.
11
Mấy ngày nay tôi không tập trung học được, vì bố tôi vừa bị đuổi việc khỏi nhà máy.
Bố vốn không đáng bị đuổi, ông đã làm việc ở đó 20 năm, nhưng gia đình tôi lại vướng vào rắc rối với những kẻ không nên dây dưa.
Nhà tôi nằm trong một con ngõ cổ kính, mang vẻ đẹp truyền thống, rất hợp để mở tiệm buôn bán. Một chủ cửa hàng nổi tiếng đã để mắt đến ngôi nhà của chúng tôi, muốn mua lại với giá cực thấp.