Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Cùng Bàn Của Tôi Thật Lạnh Lùng Mà - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-31 12:09:52
Lượt xem: 444

[FULL] Bạn Cùng Bàn Của Tôi Thật Lạnh Lùng Mà

Tác giả: Hạ Tiểu Lý

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

︵‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿︵

Bạn cùng bàn của tôi là một chàng trai nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai và lạnh lùng. Nhưng ngoài việc đánh nhau cực kỳ hung hãn, cậu ta còn là một kẻ không có mắt nhìn người.

Tôi luôn dè chừng khi tiếp xúc, sợ vô tình chọc giận cậu ta.

Thế nhưng, vào một buổi muộn sau giờ tan học, khi tôi quay lại trường, phòng học vốn dĩ phải trống vắng giờ đây lại chật kín những kẻ thường ngày khó bảo.

Ngay giữa đám đông, cậu bạn cùng bàn lạnh lùng của tôi ngồi khoanh tay với vẻ mặt đầy tự mãn: "Có gì đáng để khoe chứ? Còn chẳng đẹp bằng Cẩn Nhất nhà tao."

Tôi đứng ở ngoài cửa, không dám cắt ngang màn phông bạt của cậu ta.

Bởi vì, tôi chính là Cẩn Nhất.

1

Sáng sớm, tôi đến lớp sớm để tranh thủ ăn sáng trước khi bạn cùng bàn đến. Nếu cậu ta có mặt rồi, tôi còn không dám nói lớn tiếng, chứ đừng nói là ăn uống thoải mái.

Bạn cùng bàn của tôi tên là Tạ Trầm, thành tích xuất sắc, gia thế vững chắc, lại sở hữu gương mặt đẹp đến mức khiến người khác vừa ghen tị vừa khâm phục.

Thế nhưng, Tạ Trầm nổi tiếng lạnh lùng. Suốt hai năm ngồi cạnh nhau, cậu ta chưa từng nhìn thẳng vào tôi một lần cho ra hồn.

Cậu ta thực sự rất đáng sợ.

Cậu ta thực sự khiến người khác khiếp sợ.

Mỗi lần có ai nhờ tôi chuyển thư tình, Tạ Trầm lại dừng viết, nhìn tôi với ánh mắt băng giá như muốn g.i.ế.c người, ngón tay nhịp nhẹ lên mặt bàn, như ngầm cảnh cáo: "Cứ thử nhận lấy xem."

Thêm vào đó, Tạ Trầm dường như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, bàn học của cậu gọn gàng còn hơn cả một đứa con gái như tôi.

Cậu ta giống như một vị thần trên cao, không cùng thế giới với những kẻ phàm tục như chúng tôi mà khinh thường tất cả.

Tóm lại, tôi không dám nói chuyện với cậu ta quá nhiều.

2

Nhân lúc Tạ Trầm chưa đến, tôi phải tranh thủ ăn nốt quả trứng luộc.

Nhưng ngay khi tôi vừa bóc xong vỏ trứng và cắn một miếng, có ai đó khẽ đá vào ghế của tôi.

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên trên đầu: "Dịch ghế ra."

Tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ, nửa quả trứng vẫn còn trong miệng, còn Tạ Trầm thì đứng ngay bên cạnh, tay đút túi quần, mặt không biểu cảm gì.

Tạ Trầm ngồi bên trong, tôi ngồi bên ngoài, và cậu ta đang chờ tôi nhường đường để vào chỗ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-cung-ban-cua-toi-that-lanh-lung-ma/chuong-1.html.]

Tôi vội vàng đứng dậy, định nhường chỗ cho Tạ Trầm, không dám để cậu ta đợi lâu.

Nhưng do chưa kịp nuốt trứng, tôi vinh dự bị nghẹn.

Tôi khó chịu đ.ấ.m vào ngực, còn Tạ Trầm chẳng hề thay đổi sắc mặt, chỉ lặng lẽ đưa bình giữ nhiệt đến trước mặt tôi.

Tôi không suy nghĩ nhiều, theo phản xạ nhận lấy uống nước để nuốt trứng, vì tôi sợ bị nghẹn c.h.ế.t rồi lên báo sẽ bị người ta cười nhạo.

Bên tai vang lên giọng Tạ Trầm: "Ăn một quả trứng thôi mà cũng bị nghẹn?"

Thôi xong, bị chê rồi. Tôi nhìn cậu ta đầy lo lắng, giải thích: "Tại mình sợ cậu phải đợi lâu quá nên ăn vội."

Tạ Trầm khẽ nhíu mày, và tôi bỗng nhận ra điều gì đó. Hình như tôi vừa uống nước từ bình giữ nhiệt của Tạ Trầm!

Tiêu rồi, sao tôi lại uống bình của người ta chứ?

Tôi bặm môi, không biết phải mở miệng xin lỗi thế nào.

Thấy Tạ Trầm vẫn đứng chờ tôi nhường chỗ, tôi vội vàng lui qua một bên.

Tạ Trầm không nói gì, đi vào chỗ ngồi, còn tôi đứng bên cạnh, cẩn thận lau bình giữ nhiệt hết lần này đến lần khác.

"Cậu ghét tôi à?"

Tạ Trầm bất ngờ lên tiếng, làm tôi giật nảy mình.

"Không, không phải, mình chỉ muốn lau sạch cho cậu thôi." Tôi vội xua tay: "Thật sự không có ghét đâu."

Tạ Trầm không nói gì, chỉ nhìn tôi. Đúng là cậu ta vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Tôi ôm bình giữ nhiệt, nhất thời không biết phải làm gì.

Cắn răng một chút, tôi đưa bình cho cậu ta: "Tạ... Tạ Trầm, cậu... cậu có cần không?"

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng ánh mắt của Tạ Trầm dừng lại ở miệng bình vài giây.

Cậu ta khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt đáp: "Không cần trả."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nói xong, Tạ Trầm không để ý đến tôi nữa mà cúi đầu lật giở cuốn sách vật lý dày cộm.

Nhìn vào bìa sách, tôi không khỏi ngạc nhiên. Tạ Trầm đã học vật lý trình độ đại học, trong khi tôi còn loay hoay với vật lý cấp ba.

"Tạ Trầm, hôm nay thật sự xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, mình sẽ mua một cái bình mới cho cậu."

Tạ Trầm không thèm ngẩng đầu lên, cậu ta chỉ lạnh lùng buông hai chữ: "Không cần."

Tôi hối hận đến mức muốn c.h.ế.t đi được, thôi xong rồi, chắc chắn tôi đã đắc tội với vị đại ca này rồi.

Nghe nói cậu ta đánh nhau rất giỏi.

Kỳ trước có mấy tên côn đồ chặn đường Tạ Trầm, cuối cùng bọn nó bị cậu ta lôi vào hẻm đ.ấ.m cho đến không đứng dậy nổi.

Tôi sợ quá!

Loading...