Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bản Án Màu Hồng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-05-14 08:48:26
Lượt xem: 3,394

Trên lớp, Ôn Như cầm chiếc gương nhỏ bằng bàn tay chỉnh lại tóc mái, còn tôi thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tôi vốn là kiểu học sinh chỉ biết cắm đầu vào học, không quan tâm đến xung quanh.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Dù thành tích của Giang Hành có tốt đến đâu thì tôi vẫn luôn bỏ xa anh ấy.

 

Trở về năm lớp 11, những kiến thức mà giáo viên giảng, tôi chỉ cần lướt qua một lần là đủ để củng cố.

 

Cũng chính vì vậy, lúc đầu khi biết Giang Hành yêu đương, tôi chỉ tò mò buôn chuyện vài câu rồi không để tâm nữa.

 

Dù sao thì hoa khôi của trường xứng đôi với nam thần của trường, không có gì phải bàn cãi.

 

Thậm chí khi anh ấy theo Ôn Như học hút thuốc uống rượu, thành tích dần dần sa sút, tôi còn chế nhạo trong lòng - não yêu đương thì không có kết cục tốt đẹp.

 

Kết quả là lời nguyền ứng nghiệm, Giang Hành c h ế t, c h ế t vào đúng ngày sinh nhật thứ mười tám của chúng tôi.

 

Mẹ nói, lúc tôi và anh ấy chào đời, chỉ cách nhau một phút.

 

Hôm đó, anh ấy đã gọi cho tôi một cuộc điện thoại cuối cùng.

 

Anh ấy nói rằng đã xếp hàng một tiếng đồng hồ mới mua được bánh cốc hình Kuromi mà tôi thích nhất.

 

Khi tôi đến hiện trường, t.h.i t.h.ể của Giang Hành đã được đưa đi.

 

Trong con hẻm đó, ngoài những chiếc bánh cốc bị đánh đổ, còn có một bó hoa sao băng bị giẫm nát bẩn thỉu.

 

Đó là loài hoa tôi thích nhất.

 

Trên thế giới này có vô số người não yêu đương, có người mơ hồ, có người điên cuồng nhưng tuyệt đối không đến mức phải c h ế t, nếu có thì người đó không thể là anh trai tôi.

 

Số phận đã cho tôi một cơ hội làm lại, tôi phải thay đổi kết cục tan đàn xẻ nghé của cả gia đình.

 

Tôi phải kéo anh trai mình, Giang Hành, từ vực sâu trở về với tuổi mười tám rực rỡ và đầy nhiệt huyết của anh ấy.

 

Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, bàn của tôi và Ôn Như đã chật kín người, tất cả đều đến để làm quen với Ôn Như.

 

Tôi bị kẹp giữa Ôn Như và đám fan cuồng của cô ta.

 

Trong số đó, Chu Tịch còn chống một tay lên bàn tôi, bước qua tôi, vươn tay gõ lên mặt bàn của Ôn Như, dùng giọng điệu tự cho là ngầu và tùy tiện nói:

 

"Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?"

 

Tôi không nhịn được trợn mắt, trong lòng thầm chửi một câu "ngu ngốc".

 

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt lạnh lùng của Chu Tịch đã dừng lại trên mặt tôi.

 

Tôi không có tâm trạng để suy nghĩ xem cậu ta nghĩ gì sau khi nhìn thấy tôi trợn mắt, cũng không quan tâm mình có xúc phạm đến cậu ta hay không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-an-mau-hong/chuong-2.html.]

Tôi còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm.

 

Tôi đứng dậy, mạnh mẽ đẩy đám người đang vây quanh ra, đi về phía lớp bên cạnh - đó là lớp A1 của Giang Hành.

 

Đứng trước cửa lớp một, tôi liên tục đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Giang Hành.

 

Nhưng vai tôi bất ngờ bị vỗ, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai tôi:

 

"Tìm anh sao?"

 

Quay đầu lại, Giang Hành cầm bình nước đứng trước mặt tôi, lười biếng nhướng mày.

 

Tôi chưa bao giờ nhìn anh ấy chăm chú như vậy.

 

Giang Hành bây giờ, là người sống.

 

Áo đồng phục ngắn tay của anh ấy bao bọc lấy những khối xương đang phát triển mạnh mẽ, hai cúc áo ở cổ áo được cài chỉnh tề, phía trên là yết hầu nhô ra và đường viền hàm dưới rõ ràng, bóng lưng dưới ánh nắng có thể che phủ hoàn toàn tôi.

 

Thấy tôi không nói gì, anh ấy nhíu mày đưa tay ra trước mắt tôi lắc lắc:

 

"Sao vậy?"

 

Mũi tôi cay cay, cúi đầu dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, nước mắt đã giàn giụa.

 

"Anh..."

 

Tôi cố kìm nén sự thôi thúc muốn ôm anh ấy, há miệng, cổ họng khó chịu không phát ra được tiếng.

 

Giang Hành kinh ngạc sửng sốt, sau đó thay tôi lau nước mắt, đầu ngón tay lạnh ngắt.

 

Anh ấy đổi sang giọng điệu dịu dàng và nghiêm túc: "Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?"

 

Tôi cười toe toét, cười còn khó coi hơn khóc nhưng vẫn nghẹn ngào nói:

 

"Không sao, tối nay về nhà sớm một chút, em nhớ bố mẹ rồi."

 

Giang Hành bật cười: "Em đang học mẫu giáo à, còn chưa lớn nữa."

 

Sau đó anh ấy vòng một tay ra sau lưng tôi, ôm tôi an ủi: "Được, tan học là chúng ta về ngay."

 

Xác nhận Giang Hành không có gì bất thường, tảng đá lớn trong lòng tôi rơi xuống, nói với anh ấy vài câu đơn giản, quay người chuẩn bị về lớp.

 

Nhưng vừa quay người, Ôn Như đã cười tươi như hoa tiến lên:

 

"Bạn cùng bàn! Tôi còn muốn tìm cậu đi cùng tôi đến văn phòng một chuyến."

 

Má cô ấy treo một lúm đồng tiền nhỏ, thân mật khoác tay tôi, chớp mắt với Giang Hành sau lưng tôi:

 

"Đây là bạn trai của cậu sao? Đẹp trai quá, sau này có thể dẫn tôi đi chơi cùng không?"

Loading...