Bại Lộ Rồi! - 8: Vẫn giận à?
Cập nhật lúc: 2025-01-06 13:23:32
Lượt xem: 179
8.
Mấy ngày sau đó, Hứa Dịch đều ở phòng gym của anh ấy giúp tôi tập luyện riêng. Cũng không rõ anh xin nghỉ với huấn luyện viên thế nào, nhưng dù sao việc tập luyện cũng có hiệu quả.
Tuy không thể so với những vận động viên chuyên nghiệp, nhưng bơi như một người bình thường thì không vấn đề gì.
Vài ngày sau, tôi quay lại tập luyện bình thường với đội tuyển của trường.
Phải nói là, đứng cạnh nhiều vận động viên bơi lội chuyên nghiệp như vậy, vẫn có chút… phấn khích!
Khi tập trung, mắt tôi không yên phận mà nhìn quanh. Phong cảnh ở đây đẹp đến mức không thể không ngắm!
Nhưng nhìn tới nhìn lui, Hứa Dịch vẫn là người đẹp trai nhất. Không nhịn được mà cảm thán: Em trai tôi quả nhiên là em trai tôi, gu thẩm mỹ y hệt tôi.
Đang mải suy nghĩ, tôi chợt thấy có một cậu trai ở cuối đội hình. Tuy không nổi bật như Hứa Dịch, nhưng dáng người cao ráo, trông cũng sáng sủa và ngoan ngoãn.
Kiểu “cún con” sao?
Không ngờ đội tuyển nhỏ của trường mà cũng đủ các loại trai đẹp thế này.
Đang định nhìn thêm chút nữa thì Hứa Dịch bước tới chặn tầm nhìn của tôi: “Đừng nhìn lung tung, sắp tới lượt cậu rồi.”
Huấn luyện viên vừa ra lệnh, mọi người bên cạnh đều “bùm bùm” nhảy xuống nước. Chỉ có tôi là cẩn thận bám thang ở góc từ từ trèo xuống, làm quen với nhiệt độ nước một lúc mới bắt đầu bơi.
Huấn luyện viên lập tức nổi giận: “Lục Tinh, cậu tưởng đây là chỗ tản bộ của mấy ông già à? Bảo cậu bơi lên trước chứ không phải ngâm mình!”
Đây đã là tốc độ nhanh nhất của tôi rồi…
Hứa Dịch đến giải vây cho tôi: “Cậu ấy mới khỏi bệnh nặng, có thể chưa hồi phục hoàn toàn.”
Huấn luyện viên trừng mắt: “Có vận động viên nào yếu như cậu ấy không, lại còn bệnh nặng. Tôi thấy là thiếu luyện tập thì có! Tiểu Hứa, mấy ngày tới cậu để mắt tới cậu ta, giải đấu các trường toàn quốc sắp bắt đầu rồi. Đội tuyển quốc gia cũng sẽ chọn nhân tài ở đó. Không yêu cầu cậu ta được chọn, nhưng ít nhất đừng làm mất mặt tôi!”
Huấn luyện viên mặt đen như than, gặp ai cũng mắng. Tôi chưa từng thấy ông ấy cười bao giờ.
Làm tôi cũng run cả tim.
Nhưng lời của huấn luyện viên khiến tôi để tâm. Ước mơ lớn nhất của Lục Tinh là được vào đội tuyển quốc gia. Từ khi thằng bé quyết định theo đuổi bơi lội, tôi biết cậu ấy đã chịu không ít khổ cực.
Giờ mới có cơ hội này, tình cờ chúng tôi còn hoán đổi linh hồn. Nếu vì chuyện này mà nó không vào được, thì đáng tiếc biết bao…
“Tớ giúp cậu.”
Đang mải suy nghĩ thì Hứa Dịch đến bên cạnh tôi: “Không phải muốn vào đội tuyển quốc gia sao? Tớ giúp cậu tập luyện.”
“Cậu thấy trình độ của tớ… có khả năng không?”
Hứa Dịch không dập tắt tự tin của tôi, chỉ khẽ ho một tiếng: “Ít nhất thì cũng nên cố gắng. Không dốc hết sức thì sau này sẽ hối tiếc.”
Anh ấy nói đúng, tôi không thể bỏ cuộc! Đứa em ngốc nhà tôi còn phải dựa vào tôi mà!
Tinh thần tôi lại trở lại, đang định theo Hứa Dịch rời đi thì cậu “cún con” vừa nãy đột nhiên chặn tôi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bai-lo-roi/8-van-gian-a.html.]
“Lục Tinh, chuyện lần trước tôi nhờ cậu thế nào rồi?”
“Chuyện gì cơ?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cậu ta nhíu mày, tai đỏ lên: “Là chuyện nhờ cậu giới thiệu tôi với chị gái cậu.”
Cái này lại liên quan đến tôi sao?
Tôi chớp mắt: “Cậu muốn theo đuổi chị ấy à?”
“Ừ.”
Trời ạ! Cái thằng nhóc Lục Tinh kia, chuyện quan trọng thế này mà không nói với tôi!
Tôi hứng thú: “Muốn theo đuổi chị tôi thì hai người phải hiểu nhau hơn chút. Ví dụ đi ăn cùng chẳng hạn. Hay là chúng ta ăn trước một bữa, tôi sẽ nói kỹ cho cậu?”
Nói xong tôi mới nhớ ra Hứa Dịch đang đứng bên cạnh.
“À… Hứa Dịch, hay cậu đi cùng luôn?”
Hứa Dịch mặt lạnh xuống: “Các cậu đi đi.”
Nói xong sải bước rời đi.
Vừa rồi còn bình thường, sao nói giận là giận luôn thế này.
Đúng là đàn ông khó hiểu.
Buổi tối ăn cùng cậu “cún con”, tôi cứ nghĩ mãi về vẻ mặt thay đổi đột ngột của Hứa Dịch.
Lòng có chút lơ đễnh.
Hơn nữa, không biết có phải do Hứa Dịch nâng tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi hay không mà tôi cứ thấy cậu “cún con” này tuy tốt, nhưng nói chuyện chẳng có cảm giác gì.
Trên đường về, tôi mua đồ ăn vặt cho cả Hứa Dịch và khỉ con. Khỉ con dạo này được tôi cho ăn suốt, thân thiết với tôi hơn hẳn, thấy tôi về là chạy ra đón ngay.
Mặt còn dán miếng mặt nạ tôi đưa mấy hôm trước: “Tiểu Tinh Tinh lại mang gì ngon về cho bọn tớ thế?”
Tôi đặt túi đồ lên bàn: “Tự chọn đi.”
Nói xong cũng đưa Hứa Dịch một túi, nhưng anh không thèm để ý.
Khỉ con nháy mắt với tôi, lắc đầu.
Ám chỉ tâm trạng anh ấy không tốt.
Vẫn giận à?
Tôi khó hiểu.
Đang định hỏi thì Lục Tinh gọi video đến. Tôi vội ra ban công nghe máy.