Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Anh - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-08 00:58:54
Lượt xem: 277

7. 

 

Ngày hôm sau, Kiều Hề tỉnh dậy đã là giữa trưa, xoay người lại cảm thấy lưng eo đau nhức, mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên không mắng cô ngủ nướng, ngược lại có vẻ hưng phấn.

 

“Dậy đi, dậy ăn nhanh đi. Mẹ đã nấu canh gà cho con và một bàn đầy những món con thích.”

 

Kiều Hi kéo chăn che đầu, nhưng mẹ Kiều lại kéo chăn ra.

 

"Này, con vẫn còn xấu hổ à, cái này có gì, tình yêu nam nữ mà âm dương hòa hợp, đó là những gì có thể làm như cô gái trong phim”.

 

Kiều Hi không nói nên lời, mặt đỏ như quả cà chua, phim cô gái à? Trước khi kết hôn rõ ràng ngày nào cũng gọi tôi là “ bà cô già”. ( chỉ những người trên 25 tuổi mà vẫn còn độc thân, cái ni tui tra trên gg nhó ).

 

“Mẹ thật không ý tứ gì cả”.

 

“Mẹ vô duyên phải không? con trách mẹ đó à? Chẳng nhẽ không phải do hôm qua hai đứa gây ra động tĩnh quá lớn sao? mẹ ở ngoài cửa còn nghe được rõ ràng, hai đứa cũng không biết kiềm chế một chút. Nhưng mẹ là người từng trải nên hiểu mà. Đêm tân hôn của vợ chồng son mãnh liệt như vậy là điều bình thường”

 

“Ôn Tố Mỹ, tối qua mẹ thực sự nghe lén đúng không?”

 

Kiều Hề vừa tức vừa xấu hổ đến mức gọi thẳng tên mẹ Kiều.

 

“Mẹ đây không phải là lo lắng cho con sao. Yên tâm mẹ không nghe kỹ, sẽ không nói ra đâu”.

 

“Aaa! Lão Kiều! mau mang vợ của ba đi đi”

 

8.

 

Trưởng bối đi thăm họ hàng trở về tình cờ đi ngang chỗ ở của Kiều Hề liền tiện vào thăm con, vì còn nhiều chuyện khác nên liền ở lại hai ngày, lúc gần đi liền đem toàn bộ đồ đạc để lại cho Kiều Hề.

 

"Những gạc hươu và nhân sâm này là do dì của con tặng, là thuốc bổ rất tốt, con hãy giữ lại nếu có thời gian con có thể bổ sung cho Duy Viễn. Đừng chỉ nghĩ đến thú vui. Hãy lên kế hoạch sinh con trước đi. Trong vòng nửa năm phải cho ba tin mừng. Nếu không mẹ con cũng không quản nổi, ta sẽ v ặn tai con”.

 

Trước khi đi, mẹ Kiều không ngừng dặn dò tới nỗi khiến Kiều Hề nhức cả đầu, thật vất vả mới tiễn được ba mẹ ra cửa rồi mới trở về phòng đánh một giấc, khi tỉnh dậy đã là 11h trưa.

 

Cố Duy Viễn gửi tin nhắn cho cô nói đang ở trường ăn trưa, Kiều Hề ở nhà một mình rất buồn chán đang định ăn gì đó, vừa vào bếp đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, có một tờ giấy dán lên trên nồi.

“Trong nồi có móng giò hầm. Con ở nhà không có việc gì làm thì đến trường đưa một ít cho Duy Viễn để bồi đắp tình cảm, phấn đấu một lúc sinh liền hai đứa con.”

 

Chữ là do mẹ cô viết, Kiều Hề trong phút chốc hốc mắt liền ướt, có chút nghẹn ngào, cô thích ăn món giò heo mẹ nấu, tối qua mới phàn nàn rằng lâu rồi không được ăn, không nghĩ tới hôm nay đã có một nồi lớn như vậy. 

 

Cho nên hôm qua khi trưởng bối nói là đi tản bộ nhưng thực chất là đi mua móng heo, từ tối qua mẹ Kiều nói không ngủ được thực chất là lén nấu ăn trong bếp.

 

Vì để không lãng phí tâm ý của mẹ, Kiều Hề liền mang theo nửa nồi móng giò hầm hớn hở đem tới trường Cố Duy Viễn, chia cho cả đồng nghiệp của anh ấy để tạo mối quan hệ tốt.

 

Kết quả lời nói của đồng nghiệp Cố Duy Viễn khiến tâm trạng vui vẻ của Kiều Hề liền biến mất.

 

Kiều Hề hỏi thăm mọi người tìm được phòng làm việc của Cố Duy Viễn nhưng không thấy anh. Khi nghe nói là tìm Cố Duy Viễn thì phòng làm việc đều bất ngờ không thôi, hỏi Kiều Hề là ai, tìm Cố Duy Viễn để làm gì?.

 

Kiều Hề hôm nay ăn mặc cẩn thận, từ đầu đến cuối đều trông nữ tính hơn, cô hất mái tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ lên và mỉm cười rạng rỡ đầy mê hoặc.

 

“Tôi là…”

 

“Haizz thật là thảm, lão Cố kia tính tình quái dị mỗi ngày đều có người đẹp đến tìm, cùng là c ẩu độc th ân làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy?”

 

Lời của Kiều Hề còn chưa kịp nói hết một đồng nghiệp đã gật đâuù đồng ý, ngửa mặt lên trời thở dài. Mọi người xung quanh đều đồng loạt bật cười nhưng Kiều Hề lại không cảm thấy buồn cười chút nào.

 

Cùng là cẩu độc thân? Là ý gì? Bọn họ không biết Cố Duy Viễn đã kết hôn?

 

“Cái này… mọi người không biết chuyện Cố Duy Viễn đã kết hôn rồi sao?”

 

“Kết hôn? làm sao có thể, bạn đừng đùa chứ, Cố giáo sư kết hôn thì làm sao chúng tôi lại có thể không biết?”

 

Một câu nói đó khiến trái tim vui vẻ trong nháy mắt chợt nguội đi, .ấy người đó nhìn cô như quái vật,không, không phải quái vật. ánh mắt kia ngập tràn nghi ngờ cùng giễu cợt .

 

Cố Duy Viễn bước vào, bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh vừa định nói gì đó thfi Kiều Hề đã đứng dậy, đưa móng heo cho anh.

 

“Mẹ em bảo mang tới cho anh, nếu anh không muốn ăn thì có thể chia cho mọi người hoặc vứt đi, tùy anh”

 

Nói xong cô bước ra ngoài, đi được hai bước liền quay lại dưới ánh mắt nghi hoặc của Cố Duy Viễn mà nắm lấy cổ tay anh nhìn lướt qua, sau đó buông ra rồi bước ra ngoài. Đi được hai bước cô liền bắt đầu chạy. Mặc kệ Cố Duy Viễn có gọi cô cũng không quay đầu lại.

 

"Này, lão Cố, sao tôi lại cảm thấy cô gái này trông quen quen nhỉ?"

Một đồng nghiệp nhìn theo bóng lưng của Kiều Hề mà nhận ra điều đó, nhưng không ai chú ý đến anh ta vì Cố Duy Viễn đã đuổi anh ta ra ngoài.

 

9.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bach-nguyet-quang-trong-long-anh/phan-3.html.]

Kiều Hề chạy một mạch tới cổng trường liền nhận được điện thoại của Mao Trữ, Mao Ninh là biên tập viên của một tạp chí thời trang , cô gọi điện cho Kiều Hề và nói rằng tạp chí của họ muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với Kiều Hề và hỏi cô có có thời gian rảnh không.

 

Kiều Hi nói có, liền đi đến đó bận rộn cả một buổi chiều và kết thúc lúc 7 giờ tối, Mao Trữ đưa cô đi ăn tối, nhưng cô không ăn chỉ uống và m ắng ch ửi.

 

“Tên kh ốn Cố Duy Viễn, không để bà đây lộ mặt sao. Kết hôn lâu như vậy, đồng nghiệp của hắn vậy mà không biết hắn đã kết hôn! hắn ta mỗi ngày đều đeo nhẫn ở nhà, nhưng lại không đeo khi ở trường. Cậu nói xem đây là hắn có ý gì? Tớ đang làm hắn mất mặt phải không?”

 

Kiều Hề càng uống càng khóc, càng đập bàn chửi rủa lại càng ủy khuất.

 

“Cái đó, nếu không muốn kết hôn thì ngay từ đầu đừng đồng ý, chuyện gì cũng để bà đây chủ động. Cmn đến việc động phòng cũng để bà đây chủ động, hắn ta tưởng mình là ai, nếu không phải trước đó thề rằng trước 30 tuổi phải kết hôn, thì với nhan sắc của bà đây chỉ cần ngoắc ngoắc tay sẽ có một đoàn các phú nhị đại vậy quanh, Cố Duy Viễn là cái thá gì”

 

Kiều Hề không kìm nén nổi, càng ch ửi lại càng hăng, âm thanh cũng không kìm nén được nữa, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, Mão trữ liền bịt m iệng cô lại.

 

“Tiểu tổ tông ơi, cậu nhỏ tiếng một chút, thể diện đều bị cậu làm mất hết rồi”

 

Từ lúc Kiều Hề đồng ý phỏng vấn đã cảm thấy kỳ lạ, với tính khí của tiểu tô tổng này ghét nhất là lộ mặt, từ khóa là trong giới hội họa Kiều Hề là người bí ẩn nhất, có giá trị thương mại cao nhất. Một bức tranh bán được ít nhất là 6 con số, là chuyên gia mà giới truyền thông muốn khám phá nhất nhưng lại không bao giờ lộ mặt.

 

Trước đây Mao Trữ đã hỏi nhiều lần, căn bản là khi nhớ tới sẽ hỏi, buổi chiều cũng là thuận miệng hỏi một chút không ngờ tới Kiều Hề lại đồng ý. Tuy rất vui nhưng lại cảm thấy Kiều Hề không được bình thường nhưng khi hỏi cô lại không nói gì, hóa ra là vì Cố Duy Viễn.

 

Nghe lời Kiều Hề nói, có thể thấy rõ cô không ưa Cố Duy Viễn, sau đó cảm thấy chán nản, mất tự tin vào bản thân nên tùy ý đồng ý phỏng vấn, rõ ràng là cô muốn lấy lại giá trị của bản thân.

 

Mao Trữ thở dài, cho nên là người may mắn thì uống gáo nước lạnh cũng có thể trúng 500 triệu, cô đây là gặp may rồi, nhắc đến đây còn phải cảm ơn Cố Duy Viễn, thế là quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

 

Sau khi dưa Kiều Hề về nhà, Cố Duy Viễn mở cửa thấy Kiều Hề nằm trong lòng Mao Trữ sắc mặt liền trở nên khó coi, ánh mắt chợt trở nên ảm đạm.

 

Đem Kiều Hề từ trong n.g.ự.c Mao Trữ kéo về dựa vào lồng n.g.ự.c chính mình, Cố Duy Viễn cũng không để Mao Trữ vào nhà. Mao Trữ đem trả điện thoại của Kiều Hề cho anh.

 

“Kiều Kiều trông có vẻ vô tư, nhưng thực ra cô ấy rất nhạy cảm. Anh gọi cả trăm cuộc điện thoại trong một buổi chiều. Tại sao anh không nghĩ xem tại sao cô ấy không trả lời điện thoại của anh? Cô ấy đã đến trường học của cậu để ăn trưa với anh. Thậm chí đồng nghiệp của anh không biết anh đã kết hôn, anh thậm chí còn không mang theo nhẫn nên cô ấy tưởng anh không thực sự muốn cưới cô ấy.”

 

Nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt Cố Duy Viễn, Mao Trữ dựa vào cửa, chỉ tay vào hắn mà nói.

 

"Đừng lo lắng, tôi là bạn thân của Kiều Kiều!"

Nguyệt

 

10.

Kiều Hề sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc, cô mở mắt ra, nhắm lại rồi lại cẩn thận mở ra.

"Anh... sao anh lại ở đây?"

 

Buổi sáng ngay khi cô mở mắt ra, cô phát hiện Cố Duy Viễn đang nằm bên cạnh mình, Kiều Hề vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng sắc mặt lại ngơ ngác và căng thẳng.

"À, sáng nay không có tiết học."

 

Kiều Hề đỏ mặt, đây không phải điều cô muốn hỏi, sau đêm đó hai người không có tiếp xúc thân mật, Cố Duy Viễn hai ngày nay đều bận rộn với một dự án học tập.

 

Để tránh cho ba mẹ cô nghi ngờ, Kiều Hề đã yêu cầu anh làm việc trong phòng, khi anh làm việc xong, Kiều Hề đã ngủ say, khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng thì Cố Duy Viễn đã rời đi.

Vì vậy, sáng nay khi cô mở mắt ra nhìn thấy Cố Duy Viễn cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không thôi.

Cố Duy Viễn có vẻ rất mệt nên ôm cô rồi lại ngủ, khi Kiều Hề tỉnh dậy lần nữa, Cố Duy Viễn đã tiến tới và hôn lên trán cô.

 

Anh nói “ Kiều Hề, tối nay có bữa tiệc, em cùng đi với anh nhé”

 

6 giờ 30 tối, Kiều Hi theo Cố Duy Viễn đi tới một quán lẩu, trong một phòng lớn có hơn chục người ngồi, trong đó có một số người Kiều Hề quen biết, đều là đồng nghiệp của Cố Duy Viễn

 

Cố Duy Viễn kéo Kiều Hề ngồi xuống hai chiếc ghế duy nhất còn sót lại, sau đó nắm tay cô, chiếc nhẫn trên tay hai người đều khiến mọi người lóa mắt.

"Tôi kết hôn rồi. Đây là vợ tôi, Kiều Hề."

 

11. 

 

Mao Trữ cảm thấy hai ngày nay Kiều Hi đi lại rất thoải mái, vẻ mặt đắc ý như trúng số độc đắc.

 

Liền hỏi xem điều gì khiến cô vui vẻ như vậy, Kiều Hề nói rằng Cố Duy Viễn đã đưa cô đi tham dự bữa tiệc liên hoan hàng tháng và giới thiệu cô với tất cả bạn bè của anh ấy.

 

Mao Trữ mặc dù mừng cho cô, nhưng vẫn khịt mũi mà chế nhạo nói “ vậy tại sao trước đó anh ta lại giấu thân phận đã kết hôn và tháo nhẫn ra? đây rõ ràng là chuyện nhỏ”

 

Kiều Hi trực tiếp đá Mao Trữ một cái, nói Cố Duy Viễn đã giải thích, anh ấy không giải thích vì sợ cô thấy khó chịu, ban đầu cô còn bối rối, nhưng nửa tháng trôi qua cô đã hiểu.

 

Nghe tin Cố Duy Viễn kết hôn, đồng nghiệp ở trường và bạn bè bên ngoài hàng ngày đều đến nhà thăm anh, Kiều Hề ban đầu rất vui nhưng sau đó cô lại cảm thấy như mình suốt ngày bị theo dõi như một con khỉ.

 

Lần lượt mời bọn họ đãi nhau một bữa cơm, đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là nhóm học sinh của Cố Duy Viễn lại xếp hàng đãi bọn họ một bữa, nói là chào mừng vợ thầy.

 

Không biết là số điện thoại của cô bị lộ ra từ đâu mà lần lượt gửi lời mời kết bạn we-chat. Nếu không đồng ý thì sẽ cảm thấy thật mất lịch sự, vì phải giữ gìn mặt mũi cho Cố Duy Viễn nên đành phải chấp nhận, nhưng lại rất nhiều người nên cô cảm thấy phiền.

 

Kiều Hề nghĩ, nếu như biết trước sẽ phiền phức như vậy, cô sẽ lựa chọn kết hôn bí mật.

 

Bất quá, dù mệt mỏi nhưng cũng cảm thấy rất vui vì hai người đang dần hòa nhập vào cuộc sống của nhau, cô rất thích những người bạn của Cố Duy Viễn, ngoại trừ một người.

 

Trần Hân, một đồng nghiệp nữ của Cố Duy Viễn, là phó giáo sư của Khoa Kiến trúc, có học vấn cao, là một cô gái mạnh mẽ và cao ngạo.

Loading...