Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Anh - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-10-08 00:58:34
Lượt xem: 329
2.
Kiều Hề cùng Cố Duy Viễn quen nhau trong một buổi xem mắt được hai bên gia đình sắp xếp.
Trong một nhà hàng Trung Quốc, mùi thơm tao nhã từ các món ăn tỏa lên thơm ngát, trong góc phòng nơi cửa sổ kính ngay sát gần với mặt đất, cái bụng đói của Kiều Hề ọp ẹp như sắp dính lấy cái lưng cô. Tối qua cô thức đêm xem phim đến tận hơn ba giờ sáng mới chịu leo lên giường đi ngủ, sáng chín giờ đã bị mẹ túm đầu dậy, dọn dẹp vệ sinh cá nhân các thứ xong cũng đã hơn mười giờ, chưa kịp bỏ miếng gì vào bụng đã bị mẫu hậu hậu đại nhân đuổi cổ ra khỏi nhà.
“Hôm nay mà còn không thành nữa, thì thằng con trai nhà dì họ mày sẽ là chồng tương lai của mày đấy con ạ!”
Kiều Hề bị tiếng gầm của sư tử Hà Đông làm cho giật mình, cô bị đá thẳng ra khỏi cửa nhà mà chẳng có cách nào phản kháng. Để không làm mẫu hậu đại nhân bực mình, cô chỉ đành an phận chấp nhận buổi xem mắt hôm nay, tất nhiên, còn phải nhìn người như nào đã.
Kỳ thực đây là buổi xem mắt lần thứ hai mươi của Kiều Hề, năm nay cô đã tròn ba mươi tuổi, cũng đã đến tuổi cập kê. Số lần đi xem mắt cũng không được gọi là quá nhiều, nhưng cũng đủ làm người ta choáng váng đầu óc.
Sau hơn hai mươi buổi xem mắt thất bại, cô đã mang trên mình danh phận gái ế, đầu cô ngày nào cũng bị mẫu hậu đại nhân khoét rỗng ra, mỗi ngày đều chăm chỉ ân cần dạy bảo nhồi nhét vào đầu cô như thể ba mươi tuổi còn chưa lấy chồng là đại tội vậy.
Buổi xem mắt hôm nay nghe nói là do dì Hai giới thiệu, thấy đối phương không có lấy một tấm ảnh chụp mặt, cô liền khẳng định với mẹ rằng chắc chắn là do đối phương xấu quá, không muốn đi, kết quả là bị ăn nguyên một trận mắng.
“Ba mươi tuổi đầu rồi mà con còn kén chọn nữa hả? Xấu thì làm sao, mặt đẹp có bào ra tiền ăn không? Người ta là giáo sư đại học, muốn tìm bạn đời thì phải xem nhân cách người ta ra sao. Bề ngoài ai nhìn mà chả thấy, đẹp mà nhân cách xấu xa thì cũng vứt!”
Kiều Hề nhìn dáng vẻ chỉ thiếu điều muốn cào mặt cô ra của mẹ, chỉ biết an phận ngậm miệng không nói gì. Thực ra cô vốn luôn muốn nhắc nhở mẹ rằng, trong mấy cái buổi hẹn hò xem mắt gì đấy, vốn dĩ chẳng được mấy người tốt đẹp gì.
“Đây là ảnh chụp, Hề Hề à, đi xem mắt chắc chắn, đầu tiên, nhất định phải nhìn vào mặt họ, bạn đời của con phải đẹp trai một chút, vì người ta sẽ làm bạn đồng hành cùng con cho đến tận cuối đời đấy. Việc đẹp mã hay không cũng ảnh hưởng vô cùng quan trọng trọng đến nòi giống đời sau, vậy nên, đi xem mắt, vẻ bề ngoài của người ta phải là tiêu chí đầu tiên.”
Nghe đi, đây là lời trước kia của mẹ tôi đấy, cho nên là lòng dạ phụ nữ thay đổi nhanh chóng lắm, nói chuyện cũng tự thấy mâu thuẫn kia mà.
Kiều Hề đến điểm hẹn sớm hơn ba mươi phút, cô vừa đến đã nằm xuống bàn đánh một giấc đã đời, lúc tỉnh dậy đã trôi qua hơn một giờ, kết quả là vẫn chẳng thấy có ai đến cả.
Vì đã đói quá rồi nên cô gọi một chiếc bánh gạo nếp đường nâu, kết quả mới chỉ cắn hai miếng, đối phương đã đến rồi.
3
Ấn tượng đầu tiên của Kiều Hề với Cố Duy Viễn chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: tựa làn gió xuân; dùng ba từ để miêu tả tình cảm của cô với Cố Duy Viễn: thèm nhỏ dãi, nhất định phải có được người này trong tay!
Cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, người đàn ông này… thực sự là hình mẫu lý tưởng của đời cô!
“Ngại quá, tôi có chút việc nên tới trễ.”
Cố Duy Viễn ngồi đối diện cô, gật đầu xin lỗi, từng cử chỉ đều toát ra phong thái dịu dàng tao nhã. Hai mắt Kiều Hề sáng bừng lên, vốn đang chìm trong nỗi nhục nhã giờ đây trong khoảnh khắc mọi thứ đều hóa thành hư vô.
Cô vội vàng đặt chiếc bánh gạo nếp đường nâu xuống, rút hai tờ khăn giấy ra lau miệng rồi ngồi thẳng lưng.
“Không sao, tôi cũng chỉ vừa mới tới thôi.
Cố Duy Viễn nhìn đĩa bánh ăn dở của cô, chỉ cười mà không nói gì. Anh gọi nhân viên quán đến, đưa thực đơn cho cô, Kiều Hề vội chấn chỉnh tác phong, trở thành người con gái đoan trang thục hiền.
“Tôi ăn gì cũng được, không kiêng món nào, cô cứ chọn món đi.”
Cô lại đẩy cuốn thực đơn sang cho anh, đẩy đĩa bánh gạo nếp đường nâu qua một bên, hớn hở nhìn anh. Cố Duy Viễn thấy cô vậy, chần chừ một lúc mới mở thực đơn ra xem.
“Cô ăn được đồ cay không?”
Cố Duy Viễn vừa xem thực đơn vừa hỏi Kiều Hề.
“Anh ăn không?”
Kiều Hề hỏi ngược lại anh.
“Không cay không ngon.”
“Tôi cũng thấy không cay không ngon.”
“Có kiêng gì không?”
“Anh có kiêng gì không?”
“Tôi không.”
“Vậy thì tôi cũng không.”
Cố Duy Viễn hỏi mấy câu, sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Anh vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt si ngốc của Kiều Hề đang nhìn chằm chằm vào mình, chỉ đành ho khan một tiếng. Kiều Hề thấy thế thì vội giấu đi vẻ mặt mê trai của mình, sau đó hai người bắt đầu cuộc trò chuyện.
Kiều Hề là họa sĩ, còn Cố Duy Viễn là giáo sư kiến trúc của một trường đại học, tuy ngành nghề khác nhau nhưng chủ đề nói chuyện lại nhiều vô cùng, Kiều Hề quyết tâm thu phục người này bằng mọi giá. Bao nhiêu năm đi xem mắt, đây là lần đầu cô cố gắng khai phá tiềm năng tán gẫu không ngơi một giây nào của mình.
Hai mươi phút sau, biến cố bắt đầu ập đến.
Vị cay của ớt khiến cô mặt đỏ tai hồng, miệng lưỡi khô khốc, còn cá hấp thì khiến cô cả người khó chịu, cô chỉ mải lo nhìn ngắm nhan sắc của Cố Duy Viễn, chỉ mải lo xem làm cách nào để bắt được người ta, căn bản không hề nghĩ đến những gì mình nói, cũng chẳng mảy may quan tâm mình bỏ gì vào mồm, kết quả là nhục nhã đến vậy đấy.
Cố Duy Viễn lái xe đưa cô đến bệnh viện, lúc Kiều Hề nằm trên giường bệnh, cô còn dám cả gan kéo tay anh lại.
“Nếu giờ tôi mà gầy gò hốc hác thì anh có chịu trách nhiệm với tôi không?”
Cố Duy Viễn áy náy nhìn cô, thấy anh gật đầu, cô liền vui vẻ ra mặt, nhảy vọt ra khỏi giường bệnh kéo Cố Duy Viễn ra ngoài.
“Tôi phải đi xem, hiện giờ mặt tôi trông hốc hác như nào còn bắt anh chịu trách nhiệm nữa.”
4.
Kiều Hề tự nhận bản thân là một con rùa vô cùng chậm chạp, làm việc gì cũng đình trệ vô cùng, luôn luôn trì hoãn mọi thứ. Còn theo lời của mẹ cô thì bà chính là một chiếc roi mây, luôn phải dùng roi quất sau lưng cô thì cô mới chịu bước tiếp.
Thế mà chẳng ai ngờ được rằng, vừa lần đầu gặp Cố Duy Viễn, mọi tiết tháo liêm sỉ cô đều vứt sạch đi hết chẳng chừa miếng nào, vì muốn nhanh chóng để gạo nấu thành cơm, cô còn cưỡng ép lợi dụng người ta nữa. Kiều Hề nghĩ lại, nếu cho cô quay trở lại thời khắc đấy, nhất định cô chẳng còn chút dũng khí nào mà làm ra những điều kia.
Suốt quãng đường Cố Duy Viễn đưa cô về nhà, anh chẳng mở lời nói lấy một câu, Kiều Hề thì cứ mãi bồn chồn lo lắng không yên lòng. Thực ra, từ lúc mới xuất viện, cô đã cảm thấy mọi chuyện đã thất bại, đổ vỡ thành mây thành khói cả rồi, đến cả dược sĩ kê thuốc cho cô làm rơi thuốc xuống mặt đất cô còn chẳng phát hiện ra.
Xe vừa dừng lăn bánh, cô liền vội vã bỏ chạy ra ngoài, Cố Duy Viễn vội gọi với tên cô, khiến trong lòng cô có chút chờ mong mà quay đầu lại, ai dè người ta chỉ gọi cô lại lấy thuốc.
Về đến nhà, mẹ cô liền hỏi tình hình thế nào rồi, cô chỉ thẳng vào mặt mình chẳng buồn nói lấy một lời. Mẹ cô vừa cầm thuốc cô đưa vừa mắng cô không ngừng.
“Ăn có mỗi một bữa cơm thôi mà mặt mày hốc hác hết cả ra, sao con lại vô dụng đến vậy hả con ơi. Xưa khi mẹ với ba con yêu nhau, người theo đuổi mẹ phải xếp thành hàng dài chật kín từ đầu thôn tới cuối ngõ xóm, mẹ con dù gì cũng là đóa hoa rực rỡ của thôn, khoản tình trường chiến tích cũng gọi là phong phú, sao con lại không thừa hưởng được phần nào của mẹ vậy hả?”
Cố Duy Viễn vẫn không có động tĩnh gì, Kiều Hề chờ đợi mòn mỏi suốt ba ngày, dần dần mất hy vọng. Hiển nhiên, đối phương đã cho cô câu trả lời, tinh thần cô xuống dốc trầm trọng, không hôm nào không hẹn đám chị em của mình đi ăn uống no say, mà cũng không có hôm nào không thấy cô bị ăn đánh cả.
Đến hôm thứ tư, Kiều Hề nói với ba mẹ rằng cô được mời đến Paris để tham dự một buổi triển lãm tranh vô cùng quan trọng, mẹ cô ngờ vực không biết có phải
do cô không muốn đi xem mắt mà lên kế hoạch để bỏ trốn không thì Kiều Hề vội vàng quơ tay chối bỏ.
“Thật sự là một buổi triển lãm tranh vô cùng quan trọng đó, bỏ đi là cả đời tiếc nuối luôn, mẹ, mẹ thật sự nỡ lòng để con gái mình day dứt ân hận cả đời sao?”
Thôi được rồi, thực ra là cô chỉ muốn đi ra ngoài du lịch để thư giãn thả lỏng tâm tình mà thôi, cũng một phần để tránh mẫu hậu đại nhân ngày ngày ca cẩm đòi cô đi xem mắt nữa. Cuối cùng, bố cô đành kéo mẹ cô lại.
“Đàn ông con trai quan trọng nhất là ở cái sự nghiệp kia kìa, không chừng con gái chúng ta chưa gặp được người hợp ý, lần sau về bố sẽ mang cho con một chàng rể ngoại quốc, cả nhà chúng ta được nở mày nở mặt
Mẹ cô lẩm bẩm nói gì đó, chỉ ậm ừ rồi choàng chiếc khăn len vừa mới đan hai ngày trước, mới cứng lên cổ Kiều Hề.
“Ai nói muốn chàng rể ngoại quốc, mẹ thích trai đẹp Trung Quốc hơn.”
Nói xong, bà không quên trừng mắt lườm Kiều Hề, nói: “Nếu con mà đem một thằng rể ngoại quốc về, bà đây sẽ đánh gãy chân con!”
Kiều Hề xấu hổ xách vali ra ngoài, kết quả là mới chỉ vừa đi được có hai bước chân đã thấy mẹ cô có cuộc gọi điện thoại tới.
“Nhà trai đồng ý?” Bà nói ai cơ? Cố gì.... Cố... Cố gì cơ? Cố Duy Viễn? Cố Duy Viễn Là ai vậy? Là... là cái người hôm trước..... Hả!? Gì!? Mau chóng tổ chức hôn lễ? Không được! Đến ảnh chụp cũng không có lấy một tấm, Hề Hề nhà tôi hôm trước thiếu chút nữa thì hủy dung rồi, nhà tôi không đồng ý, phiền bà báo lại với cậu ấy, nhà tôi....”
Mẹ cô còn chưa kịp dứt câu, Kiều Hề liền nhanh chóng giựt lấy điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bach-nguyet-quang-trong-long-anh/phan-2.html.]
“Đồng ý, cháu đồng ý cưới anh ấy!”
Hai phút sau, Kiều Hề bỏ điện thoại ra, mẹ cô nhéo lấy tai cô, mắng ngọt vài câu rồi đá đ.í.t cô ra khỏi nhà.
“Không phải mày bảo muốn đi coi triển lãm tranh à? Mau biết lè lẹ đi, trong vòng hai tháng nữa tuyệt đối không được về nghe chưa!”
Kiều Hề vứt vali sang một bên, cởi mũ cùng khăn quàng cổ ra, cười tươi đến tận mang tai.
“Con không đi, con muốn cưới chồng.”
Ngay lập tức, mẹ cô nhào vào đánh cô một trận, nếu không phải có bố cô ngăn lại thì có khi cái tai bé nhỏ của cô bị mẹ nhéo đến đứt cả ra rồi. Mẹ cô không đồng ý cho cô đi cưới chồng, thậm chí còn nhờ vả cả dì Hai đến mắng cô vài câu. Kiều Hề sợ phiền phức nên chỉ đành dùng hết sức mình mà giãy đành đạch ra ăn vạ.
Cuối cùng, không chịu nổi cái tính kiên trì cố chấp của Kiều Hề, hai bên gia đình chỉ đành quyết định họp mặt. Mẹ cô lúc đến thì mặt đen xì như đ.í.t nồi, lúc về thì mặt tươi như hoa, chỉ thiếu điều cười tươi đến tận mang tai.
“Ôi nhà thông gia à, sao đến tận bây giờ hai ta mới có thể gặp được nhau cơ chứ, sao nhà bà lại có thể sinh ra được đứa con trai vĩ đại đến nhường này cơ chứ, ôi đứa nhỏ Duy Viễn này, tôi thật sự rất ưng mắt luôn đó!”
Kiều Hề bị dì Hai kéo đi, liên tục nghe những lời than phiền trách móc. Dì Hai cô bảo là, hôm qua mẹ tôi còn đến tận nhà của dì Hai tôi làm càn, hết đập nồi niêu xoong chảo thì chửi bới ầm ĩ vì tưởng nhầm rằng dì là người làm mai cho hai đứa. Ai ngờ hôm nay lại lật mặt nhanh như thế, cưng chiều thằng con rể ra mặt mà quên luôn vụ mai mối kia.
Kiều Hề hớn hở vui vẻ nghe dì Hai cô liên tục cằn nhằn trách móc mẹ mình, thực ra, lúc nghe bảo là do dì Hai giới thiệu cô đi xem mắt, cô cũng có chút muốn giở tà tâm ra đổ lỗi cho bả, mỗi tội gan cô chưa đủ to mà thôi.
5
Cả hai bên gia đình đều đã gặp mặt, Kiều Hề cùng Cố Duy Viễn lĩnh giấy chứng nhận kết hôn chỉ ngay sau hôm đó một tháng, có lẽ vì bà nội của Cố Duy Viễn lúc gần đất xa trời chỉ có ước vọng duy nhất là được thấy đứa cháu trai của mình yên bề gia thất, nên gia đình cũng nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người.
Kiều Hề cũng chẳng phản đối gì, vốn dĩ cô luôn rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, tuy rằng cô vẫn có chút bối rối trước sự chần chừ của Cố Duy Viễn lúc trước, tuy vậy, cô cũng không hỏi, dù sao thì kể cả hai người cũng đã kết hôn rồi đi chăng nữa, thì cũng chỉ là hai người xa lạ chẳng hề quen biết gì nhau mà thôi.
Lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tổ chức yến tiệc, dọn vào phòng tân hôn, mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ mất hơn hai tháng để hoàn thành xong tất cả, là một đám cưới chớp nhoáng.
Tuy rằng tình cảm của Kiều Hề với Cố Duy Viễn là nhất kiến chung tình, tuy vậy, đây cũng là lần đầu cô ở chung với một người đàn ông xa lạ, cho nên mọi hành động của cô đều vô cùng khúm núm. May là Cố Duy Viễn là một người lương thiện hiền lành, lại có chút dịu dàng, cảm giác an toàn luôn bao trọn quanh anh.
Ngay khi hai người dọn vào ở chung, anh đã tự giác dọn vào phòng cho khách, làm việc gì cũng gọn gàng ngăn nắp, biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon là đằng khác, đẹp trai, ăn nói nhẹ nhàng dịu dàng, giọng nói dễ nghe, Kiều Hề cảm giác như mình nằm mơ thôi cũng cười nhoẻn miệng được nữa là.
Sau khi kết hôn, người bạn thân tên Mao Trữ mời cô đi ăn cơm, cũng vừa để chúc mừng cô thoát kiếp độc thân, cũng vừa để oán trách cô tại sao lại bí mật giấu giếm chuyện hẹn hò.
Nguyệt
Cuối cùng, Mao Trữ cũng hỏi đến chuyện giường chiếu của Cố Duy Viễn và Kiều Hề, tuy rằng đã đạp hai phát vào chân người ta rồi, nhưng chính bản thân cô lại tự nhận thức được vấn đề.
Đúng vậy, cô đã là người có gia đình rồi, lại còn được gả cho một người đàn ông vô cùng hợp ý bản thân miễn chê vào đâu được nữa, nhưng, hai người từ trước đến nay chưa từng ngủ chung phòng với nhau bao giờ!
Công việc của Cố Duy Viễn bận rộn, Kiều Hề không biết ngày nào anh cũng nhốt mình trong thư phòng để làm gì, nhưng cô cũng ngại hỏi ngại làm phiền, với cả, hình như anh cũng không có ý muốn chung phòng với cô lắm thì phải.
Kiều Hề đã dự định sẽ luôn sống tốt cùng Cố Duy Viễn, tuy vậy, cô biết rằng cứ mãi ăn chay như này cũng chẳng tốt tẹo nào.
Mấy ngày nay, cô luôn nghĩ xem phải làm thế nào để phá vỡ bức tường khoảng cách quan hệ giữa hai người đi, dự định sẽ phải làm liều hơn một tí, cơ mà ai ngờ chưa kịp ra tay hành động thì cơ hội đã tự mời chào dâng đến tận cửa.
Chuyện ba mẹ cô em nhà cô thật sự không hề hay biết một chút gì, mẹ cô thích kiểm tra đột xuất, nếu để cho mẫu hậu đại nhân biết cô cùng Cố Duy Viễn vẫn đang ngủ riêng không chung phòng với nhau, cô thật sự không biết số phận của chiếc tai bé nhỏ đáng thương của mình sẽ trôi dạt về đâu nữa.
Dù sao ngay từ đầu cũng là cô nhất quyết một mực đòi phải cưới anh cho bằng được, ngày cưới, mẹ cô cũng đã cảnh báo rằng cô năm nay cũng đã tròn tuổi ba mươi rồi, chỉ hai năm nữa thôi là khó có thể sinh con được nữa, khuyên cô nên nhanh chóng lên kế hoạch đẻ cháu đi.
Cô biết rõ mẹ mình nếu biết cô và Cố Duy Viễn ngủ chia phòng sẽ nổi trận lôi đình lên mất, chỉ đành cầu cứu nhờ đến sự trợ giúp của Cố Duy Viễn. Tuy rằng đây là tình thế ép buộc, nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, bởi vì đây là cơ hội ngàn năm khó kiếm, chứ không bình thường cô cũng chẳng dám cả gan mở miệng
6
Lúc ba mẹ của Kiều Hề đến nhà thì cũng đã là hơn mười một giờ đêm, họ sợ phiền hai đứa nên đã ăn ngoài hàng xong mới đến, giờ cũng đã quá muộn rồi, các bậc trưởng bối cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Kiều Hề cùng Cố Duy Viễn đưa bọn họ phòng xong đã bị mẹ cô giục về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Kiều Hề chuyển đến, Cố Duy Viễn liền nhường lại phòng ngủ chính của mình lại cho vợ, căn phòng vốn dĩ mang tông màu chủ đạo là xám nay đã bị cô biến thành tổ ấm của thiếu nữ.
Nhìn Cố Duy Viễn có chút kinh ngạc khiến Kiều Hề hơi xấu hổ, cô chỉ đứng bên cạnh anh, xấu hổ gãi đầu không biết giải thích ra sao.
“Em... em chỉ thấy căn phòng lúc trước trông có hơi đơn điệu quá, nên có động tay động chân một chút, nếu anh không thích thì để mai em sẽ sửa lại như cũ cho anh.”
Cố Duy Viễn lắc đầu, ý bảo bây giờ cô đã là bà chủ của căn nhà này rồi, cô có thể tùy ý trang trí bất cứ thứ gì, ở bất cứ đâu.
Nửa tiếng sau, hai người lần lượt tắm rửa xong, Kiều Hề nằm trên giường nhìn Cố Duy Viễn đang dọn chăn nệm để nằm dưới đất, cô có chút ngập ngừng, rối rắm không biết nên nói gì.
“Anh... anh có lạnh không?”
Tháng chạp, cái gió se lạnh của đầu xuân khiến người ta cóng buốt cả người, tuy trong nhà có lò sưởi nhưng cũng chẳng tài lấn át đi cơn buốt giá ám trên nền mặt đất.
“Không sao đâu, em ngủ đi, khuya rồi.”
Cố Duy Viễn từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, rất nhanh đã truyền em thanh âm nhẹ nhàng của tiếng hít thở đều, Kiều Hề nằm trên giường lộn qua lộn lại mãi vẫn chẳng ngủ được, đột nhiên cô xóc chăn bật dậy, sờ soạng cơ thể mình để kiểm tra.
Cũng đâu có tồi lắm đâu nhỉ? Sao Cố Duy Viễn có thể nhịn được đến vậy? Hay chính bản thân cô từ đầu vốn đã chẳng có chút hấp dẫn gì với anh rồi?
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến lòng tự trọng của Kiều Hề vô thức bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có mình cô tự mình đa tình, còn đối phương lại chẳng hề may may quan tâm để ý có một chút tà niệm nào, điều này đối với người con gái như cô mà nói, quả thực là một nhát d.a.o đ.â.m chí mạng.
Kiều Hề càng nghĩ càng thấy tủi thân, vô cùng tủi thân, siêu cấp tủi thân, càng tủi càng tức, rồi sau đó là mất đi lý trí.
Cô xóc chăn lên, khí thế hừng hực mò mẫm tìm đường xuống giường, sau đó nhấc cánh tay của Cố Duy Viễn lên, trực tiếp nằm vào lòng anh.
Trong bóng đêm, Cố Duy Viễn mở mắt ra, đôi mắt anh sâu hoắm nhìn không rõ, nhưng ánh mắt của Kiều Hề lại rực rỡ như sao.
"Kiều Hề, em biết em đang làm gì không?”
Cố Duy Viễn vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, thanh âm vừa trầm lại thấp, có lẽ vì nhịn mà còn mang theo chút trầm khàn gợi cảm, hơi thở anh phả vào da mặt Kiều Hề, khiến cô cảm thấy mình như đang phát sốt, da mặt nóng như lửa thiêu.
Cô cũng không biết bản thân lấy gan đâu ra mà đợi Cố Duy Viễn nói xong, cô không những không chịu rời đi, ngược lại còn cả gan ôm chầm lấy eo anh.
Kiều Hề hỏi anh, em có phải vợ anh không, Cố Duy Viễn ừ một tiếng, Kiều Hề lại hỏi anh, có phải vợ chồng hợp pháp không, Cố Duy Viễn lại ừ một tiếng, Kiều Hề hỏi tiếp, vậy tại sao anh không cần em.
Cô vừa nói, giọng gấp gáp lại tổn thương vô cùng, Cố Duy Viễn chẳng nói lời nào, Kiều Hề tận dụng hết sự can đảm không biết lấy từ đâu mà ra của cô lúc này, nói:
“Em là vợ anh, chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn, đêm tân hôn cũng không có nổi, giờ đây hai người chung phòng lại cô quạnh lạnh lẽo, anh một chút cũng không nảy sinh tình cảm với em, trường hợp này có bốn khả năng xảy ra.”
Lúc Cố Duy Viễn đang dọn chăn mền ra để chuẩn bị ngủ dưới đất, Kiều Hề đã trộm nhắn tin hỏi cô bạn thân Mao Trữ, ai ngờ bị đồ tồi đấy cười nhạo cả nửa ngày.
“Thứ nhất, do anh đã có nhân tình bên ngoài, thứ hai, anh không thấy em có sức hấp dẫn, thứ ba, anh thích con trai, và cuối cùng, là do anh bị ‘lý sinh yếu’”
Trong bóng đêm, Kiều Hề không thấy rõ được sắc mặt của Cố Duy Viễn dần xa xẩm, đen như đ ít nồi, đặc biệt là khi nghe câu cuối, sắc mặt anh dần trở nên méo mó vặn vẹo.
“Mao Mao là ai?”
Anh cố gắng nén giọng mà hỏi, Kiều Hề dường như nghe ra được anh đang vô cùng tức giận, thế nhưng cô lại chẳng hề để ý tới, bởi vì bây giờ cô cũng đang cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cô nói đấy là bạn thân cô, xong lại quay ra hỏi Cố Duy Viễn nguyên nhân tại sao, Cố Duy Viễn chẳng hề đáp lời, trực tiếp đứng phắt dậy, sau đó bế bổng Kiều Hề lên giường. Kiều Hề đang buồn bực vô cùng thì thấy cơ thể anh dần áp sát vào mình.
“Em xác định bây giờ là lúc em muốn làm tròn vai của một người vợ chứ?”
Kiều Hề ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó mặt cô đỏ bừng, cô vội lắc đầu theo bản năng, sau đó lại ép mình gật gật đầu, cuối cùng lại thấy Cố Duy Viễn định đứng dậy, cô vội kéo anh lại gần, trao anh một nụ hôn vội vã.
Phải vất vả lắm cô mới khiến mối quan hệ này của hai người tiến thêm được một bước, lý trí của Kiều Hề nói với cô rằng, nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, bằng không, đợi ba mẹ cô đi rồi, hai người lại trở về mối quan hệ lạnh nhạt xưa cũ kia cho mà coi.
Cô không muốn hai người cứ mãi tương kính như tân, cô muốn hai người nhất định phải tương thân tương ái.
Trong bầu không khí ngày càng nóng bỏng cuồng nhiệt ấy, Cố Duy Viễn đẩy Kiều Hề ra, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm đỏ ngầu, đôi mày nhíu chặt căng thẳng chẳng che nổi sự ẩn nhẫn kìm nén trong anh.
“Kiều Hề, tôi hỏi em lần cuối, đây là cảm xúc nhất thời của em, hay là chắc chắn rồi, tôi không muốn sau này em phải hối hận.”
Hơi thở của Kiều Hề vô cùng gấp gáp, ánh mắt quyến rũ như tơ lụa, trực tiếp vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.
“Vợ chồng hợp pháp làm những điều hợp pháp, tại sao lại phải hối hận?”