Bạch Nguyệt Phạn Tinh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-03 19:04:43
Lượt xem: 82
4. Ban ngày
tại Nhân tộc - Thành Ninh An - Đạo quán có Bạch Thước, Tôn đạo sĩ
Cạch một tiếng, một chân dẫm lên rương tiền trong sảnh bước qua. Bạch Thước ăn mặc chỉnh tề, khoanh tay, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm Tôn đạo sĩ đang co rúm người trước mặt, một giọng nói lười biếng nhưng đầy uy h//iếp.
Bạch Thước: Tôn đạo sĩ, với giao tình mười năm của chúng ta nói hết là hết sao?
Chỉ thấy Tôn đạo sĩ muốn khóc mà không ra nước mắt.
Tôn đạo sĩ: Thành chủ nói nếu ta dám qua lại với người lần nữa, sẽ đập nát Quan Đô (Chắp tay lại như đang cầu nguyện Bồ Tát xin sự thương xót)
Bà cô của ta ơi, người tha cho ta đi. Phù chú, sách tiên ta đều dâng lên cho người hết rồi, người rủ lòng thương mà đi mau giùm ta đi!
Bạch Thước hừ lạnh một tiếng, thu chân lại, giọng nói sắc bén ngang ngược.
Bạch Thước: Tiên có quy tắc của Tiên, Yêu có quy tắc của Yêu, ở thành Ninh An này ngươi phải tuân theo quy tắc của ta. Nếu hôm nay ngươi không cho ta cách để tu tiên thật, không cần đến cha ta, ta sẽ đập phá cái đạo quán này của ngươi!
Nói đến đây, hai người đều dừng lại một lúc, vô thức ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của bức tượng Bồ Tát bằng đất sét phía sau. Bạch Thước ho nhẹ một tiếng, xoa dịu Bồ Tát.
Bạch Thước: Con đập hắn, không đập người.
Tôn đạo sĩ nhìn thấy cơ hội, muốn chạy trốn, Bạch Thước quay người đá tấm đệm cối dưới chân mình bay ra, va trúng đầu gối của Tôn đạo sĩ. Chỉ thấy Bạch Thước lười biếng ngồi xuống rương đựng tiền,chân này gác lên chân kia, mỉm cười nhìn hắn.
Bạch Thước: Không chạy nữa sao?
Thấy không còn đường chạy trốn, Tôn đạo sĩ đành quay đầu lại.
Tôn đạo sĩ: Được thôi, bí mật này ta đã giấu nhiều năm rồi, ta thương xót người một tấm lòng thành, có đất trời chứng giám, hôm nay chỉ đành nói cho người biết rồi.
Bạch Thước nghe được lời này, ánh mắt hơi sáng lên.
Bạch Thước: Nói đi!
Tôn đạo sĩ chỉnh lại tay áo, đứng hiên ngang, vuốt râu, lớn tiếng nói với thái độ của một cao nhân xuất sắc.
Tôn đạo sĩ: Người biết đấy, trên thế gian có hàng vạn ngàn người, nhưng số lượng thần tiên lại ít. Để hết lòng bảo vệ bách tính, Thần Tiên sẽ phái một tiên sứ đến mỗi thành trì âm thầm quan sát. Chỉ cần tìm được người này, dùng trăm ngàn lòng thành của mình cảm động họ, xin họ thu nhận người, người liền có thể chính thức vào tiên môn trở thánh đệ tử tiên môn thần thông quảng đại rồi!
Bạch Thước đột nhiên giơ tay lên ngắt lời.
Bạch Thước: Đợi đã! (cô nghiêng đầu, vẻ mặt hơi nguy hiểm) Tôn đạo sĩ, hình như trước đây ngươi đã kể cho ta nghe câu chuyện này. Ngươi còn nói, tiên sứ trong thành Ninh An là người của ngươi, cụ thể là ngươi đòi ta ba nghìn sáu trăm hai mươi tám lạng tiền đút lót……
Tôn đạo sĩ hoảng loạn, vội vàng nói.
Đạo Trường Tôn: Đó là ta thử lòng thành của người! Cho nên tiểu tổ tông, giờ đây người cuối cùng cũng vượt qua thử thách, ta có thể yên tâm nói ra thân phận của người thu nhận cho người biết rồi!
Bạch Thước: (có vẻ nghiêm nghị) Đừng nói nhảm nữa!
Tôn đạo sĩ vẫy tay, chỉ về một hướng trong thành.
Tôn đạo sĩ: Người đó chính là lâu chủ Bất Kỵ Lâu !
5. Ban ngày
tại Nhân tộc - Thành Ninh An - Bất Kỵ Lâu ( sảnh lớn, phòng riêng ở tầng 2 ) có Phạn Việt, Thiên Hỏa, Tàng Sơn, kỹ nữ ( Phục Linh cải trang )
Sảnh lớn Bất Kỵ Lâu huy hoàng tráng lệ, xa hoa phung phí, kỹ nữ mặc đồ mỏng manhgiữa sảnh lớn lắc lư vặn vẹo một cách đầy mê hoặc, quần áo của nàng ta ngày càng mỏng hơn và những người xem thì ngày càng la hét to hơn.
Trong căn phòng riêng được ngăn cách bởi tấm rèm trên tầng hai, bóng dáng lười biếng của một người lờ mờ hiện lên. Hắn ta đang dựa vào ghế, uống rượu một cách nhàn nhã. Giọng nói vừa thoải mái vừa ngang ngược.
Phạn Việt: (ám chỉ kỹ nữ, với một ý nghĩa khác) Người mới đến à? Không tồi….
Trong sảnh lớn, một người say rượu hét lớn.
Người uống rượu: Rượu đâu! Bà nội nó, ông đây tiêu biết bao nhiêu tiền ở đây vậy mà không có đủ rượu uống?
Một bàn tay bự đột nhiên mở cửa, một người đàn ông to lớn, vạm vỡ (Tàng Sơn) với khuôn mặt gân guốc từ từ bước tới, mang theo hàng chục vò rượu.
Người đàn ông cao to đặt bình rượu xuống đất, giọng nói như tiếng chuông và đôi mắt đầy s//át khí.
Tàng Sơn: (nguy hiểm, kiềm nén cơn giận) Ai muốn rượu?
Mọi người trong sảnh lớn đều run rẩy không dám phát ra âm thanh. Đột nhiên, một hạt dẻ cười từ tầng hai bay ra, đập vào trán người đàn ông cao to một tiếng vang giòn tan. Tàng Sơn lảo đảo ngã xuống đất, cả sảnh lớn rung chuyển.
Tàng Sơn giận dữ ngước mắt lên và nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ ở tầng hai, một tay ném vài hạt dẻ cười tay còn lại cầm gậy Phần Thiên rất to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bach-nguyet-phan-tinh/chuong-2.html.]
Thiên Hỏa: (rét lạnh, nhìn Tàng Sơn) Bỏ cái vẻ đáng sợ đó đi. Lâu chủ nói rồi, mở cửa đón khách, khách hàng là thượng đế, nếu ngươi dọa khách chạy mất thì gi//ết cả tộc ngươi cũng chưa đền nổi!
Tàng Sơn đứng dậy với vẻ khó chịu và bắt đầu phục vụ rượu cho khách một lần nữa.
Thiên Hỏa bước đến bên ngoài tấm màn, cung kính báo cáo lại.
Thiên Hỏa: Điện chủ, chúng ta tới thành này có việc quan trọng nhưng hiện tại trong thành có rất nhiều lời đồn thổi hoang đường, nói rằng ngài đẹp kinh người, hiếm thấy trên thế gian. Nhiều thương gia giàu gửi thiệp muốn kết giao. Thuộc hạ cảm thấy nếu chuyện này để lâu e là sẽ cản trở kế hoạch. Ngài xem, hay là chọn một hai người gặp mặt cho họ chút sĩ diện?
Phạn Việt đang nghịch viên đá Vô Niệm treo trên tay.
Phạn Việt: (cười khinh thường, VO) Sĩ diện? Một đám Nhân tộc vụn vặt cũng xứng ở trước mặt bổn điện đòi sĩ diện? Ngoài chuyện đá Vô Niệm ra, mấy chuyện khác đừng tới làm phiền ta.
6. Ban ngày
tại Nhân tộc - thành Ninh An - Đạo quán có Bạch Thước, Tôn đạo sĩ
Trong đạo quán, Bạch Thước ngồi ở ngưỡng cửa ăn quýt cống phẩm vừa đưa tay ra, Tôn đạo sĩ lập tức đưa một quả khác. Bạch Thước nhướn mày nhìn Tôn đạo sĩ
Bạch Thước: Thần tiên tiếp dẫn người là người phàm làm ăn sao? Sao mà nghe như ngươi nói dối ta thế?
Tôn đạo sĩ: (với vẻ mặt nghiêm nghị) Tục ngữ có câu "đại ẩn sĩ ẩn náu trong thành", nếu mọi người có thể nhìn ra ngài ấy là tiên, há chẳng phải mọi người đều muốn bám lấy ngài ấy để trở thành tiên sao?
Bạch Thước: (sờ cằm suy nghĩ) Lý lẽ này cũng đúng. Nhưng ngươi vừa nói... ngài ấy mới đến thành Ninh An một tháng, không có giao tình gì với ta cả. Đã vậy ngài ấy không chịu gặp ai cả thì sao có thể chịu gặp ta? (dứt khoác đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Tôn đạo sĩ) Nếu hai người đều chung tiên môn vậy thì ngươi đi cùng ta một chuyến đi…..
Tôn đạo sĩ: Không được không được……
Bạch Thước nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ.
Tôn đạo sĩ: (vội vàng giải thích) Bái thần tiên học đạo là chuyện lớn động trời, nếu như đi cửa sau thì sao có thể lộ ra đạo tâm của tiểu thư người được.
Tôn đạo sĩ âm thầm lặng lẽ rút cánh tay ra khỏi tay Bạch Thước, nịnh nọt nói.
Tôn đạo sĩ: Ta đã được người cung phụng nhiều rồi……
Bạch Thước: (ngạc nhiên) Hả?
Tôn đạo sĩ: Là cung phụng cho thần tiênthần tiên. Cho ta mười cái lá gan ta cũng không dám lừa người nữa. Tiểu tổ tông người có tư chất đáng kinh ngạc, là thiên tài hiếm có, người cứ yên tâm mà đi đi! Chỉ cần người nhớ kỹ, bất luận có bao nhiêu mạo hiểm người cũng phải thành tâm thành ý gấp trăm ngàn lần. Lòng chân thành của người ắt sẽ được đền đáp! Chỉ cần người lọt vào mắt xanh của ngài ấy thì con đường tu tiên về sau một bước lên mây, không còn liên quan gì đến chuyện phàm trần thế tục nữa!
Bạch Thước: Cái này thì đơn giản, nói đến lòng thành thì bà cô ta đây đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, thần tiên không thu nhận ta thì thu nhận ai?
Tôn đạo sĩ: Đúng thế, đúng thế. Có điều chuyện tu tiên này….suy cho cùng không phải người phàm có thế đạt được, ta đã đem bí mật to lớn này nói cho người rồi, người tuyệt đối đừng ở trước mặt tiên sứ nhắc đến ta, bằng không con đường tu tiên của ta đứt đoạn từ đây rồi.
Bạch Thước hiên ngang vẫy tay.
DPT
Bạch Thước: Lòng tốt của Đạo sĩ đối với ta, ta sẽ ghi nhớ. Ngươi yên tâm, chỉ cần ta vào được tiên môn, nhất định sẽ không quên ơn của ngươi ngày hôm nay.
Tôn đạo sĩ: Lòng tốt của tiểu thư ta xin khắc sâu vào tim!
Khi Tôn đạo sĩ cúi đầu, Bạch Thước ngạo nghễ gật đầu, xoay người rời đi.
Khi Tôn đạo sĩ nhìn thấy cô bước đi, vẻ mặt của hắn ta thay đổi ba trăm sáu mươi độ, vội vàng gọi các tiểu đạo sĩ ở bên trái và bên phải của mình.
Tôn đạo sĩ: Nhanh chóng thu dọn hành lý, ở đây không thể ở lâu được, rời đi lẹ!
Tiểu đạo sĩ: (ngạc nhiên) Sư phụ, không phải người nói hết tin tức của tiên sứ trong tiên môn cho Bạch tiểu thư rồi sao? vì sao còn phải chạy?
Tôn đạo sĩ t//át vào sau đầu tiểu đạo sĩ.
Tôn đạo sĩ: Tiên sứ có cái rắm á! Trên đời này làm gì có thần tiên!
Tôn đạo sĩ nói xong, vội vàng che miệng, nghĩ lại tim vẫn còn đập nhanh nhìn về tượng Bồ Tát phía sau.
Tôn đạo sĩ: (thì thầm) Là ai, là tiểu s//át tinh đấy! Chủ nhân Bất Kỵ Lâu miệng mồm hống hách ngang ngược, đến đây đã một tháng rồi ta còn chưa nghe thấy ai gặp được mặt thật. Bạch Thước là con gái thành chủ, tính cách bướng bỉnh đòi tu tiên! Ông đây biết trước kết cục rồi, vì sao lại không tranh thủ thời gian mà chạy chứ. Mau mau mau nếu tiểu sát tinh đó biết ta lừa nó thì cái mạng già của ta bỏ tại đây mất!
Tôn đạo sĩ nắm tay tiểu đạo sĩ, vội vã xoay người lại đi.