BÀ NGOẠI - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:48:57
Lượt xem: 199
Tôi cười thành tiếng, đánh chữ trả lời: Ừ, hơn nữa đã theo đuổi được rồi, bây giờ đang ở bệnh viện dưỡng thai.
Miệng toàn nói phét.
Cho nên khi bọn họ đứng trước giường bệnh đỏ mắt mắng tôi không phải người, tôi cũng không thể cãi lại.
Chỉ có thể dỗ dành: “Tớ đang là người bệnh đó, người bệnh không thể khóc. Các cậu mà khóc nữa là tớ không nhịn được mà khóc theo đó.”
Các cậu ấy dần dần chấp nhận sự thật tôi mắc bệnh ung thư, vì thế đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn cắt tóc giả cho tôi.
Tôi nói: “Với lượng tóc ít ỏi của các cậu á, cùng lắm là chỉ làm được tóc mái cho tớ.”
Thế là lại bị đ.ấ.m mấy cái vào ngực.
Tất nhiên là lần này rất kiềm chế, nhẹ nhàng dừng lại ở trên chăn bông, ngay cả một con kiến cũng không thể bị thương.
Các cậu ấy biết chuyện tôi bị kẻ lừa đảo lừa tiền, ai ai cũng tức giận đến mức muốn bứng cây liễu.
“Có ảnh chụp không? Tớ đến chùa Linh Ẩn ngồi canh ông ta!”
“Mấy kẻ lừa đảo như thế này chắc chắn là lừa đảo thành quen, thật là thiếu đạo đức!”
Cuối cùng, thậm chí bọn họ còn nãy giờ ý tưởng là đến chùa đóng kịch dụ hai người kia ra.
Được sự hỗ trợ của máy bơm thuốc giảm đau, tôi cười ha ha không ngừng, cười đủ rồi lại bắt đầu đuổi các cậu ấy đi: “Các cậu trở về đi, lo mà học tập, đợi tớ trở lại trường học tớ còn có bài để chép nữa.”
Thế là bọn họ lần lượt bước đến ôm tôi, rõ ràng là vừa rồi còn hùng hổ vén tay áo chuẩn bị tử chiến một trận với kẻ lừa đảo, sao bây giờ bỗng nhiên lại nghẹn ngào thế này?
“Cậu phải khoẻ lại đó, biết không?”
Tôi biết, tôi đương nhiên sẽ khoẻ lên thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-ngoai/chuong-14.html.]
Sau khi các cậu ấy đi rồi, phòng bệnh lại trở về vẻ yên tĩnh như trước.
Bỗng điện thoại nhận được vài tin nhắn, đều là tin nhắn từ ngân hàng.
“Tài khoản *9632 của bạn đã nhận được tiền chuyển khoản tiền 8.000 nhân dân tệ từ Chi nhánh Hàng Châu vào ngày XX, XX tháng 3 năm 20XX.”
“Tài khoản *9632 của bạn đã nhận được tiền chuyển khoản tiền 5.000 nhân dân tệ từ Chi nhánh Hàng Châu vào ngày XX, XX tháng 3 năm 20XX.”
“Tài khoản *9632 của bạn đã nhận được tiền chuyển khoản tiền 5.000 nhân dân tệ từ Chi nhánh Hàng Châu vào ngày XX, XX tháng 3 năm 20XX.”
Tên của người chuyển tiền cũng rất quen thuộc, chính là mấy người vừa bước vào thang máy kia.
Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt, nước mắt đã rơi xuống, tất cả đều rơi xuống màn hình điện thoại di động.
Một tin nhắn khác lóe lên trong nhóm nhỏ: Vừa hay trường mới phát học bổng. Đây là tiền mừng cưới tụi tớ mừng trước cho cậu. Nếu cậu dám trả tiền lại, sau này chúng tớ sẽ không đến dự đám cưới của cậu.
Tôi lau khô màn hình, vừa gõ chữ vừa khóc: Không được, tớ không cần. Đợi đến khi tớ kết hôn, các cậu không chỉ đích thân đưa tiền mừng cưới cho tớ mà còn phải tới làm phù dâu cho tớ.
Cầu xin ông trời, xin ông hãy cho con một cơ hội được mời hương thân làng xóm uống rượu mừng đi.
Cầu xin ông trời, xin ông hãy cho con một cơ hội đưa phong bao lì xì cho phù dâu đi.
Cầu xin ông, con thật sự, thật sự rất muốn được sống tiếp.
7.
Khi trận tuyết lớn thứ hai rơi xuống Hàng Châu, tế bào ung thư đã di căn khắp toàn bộ cơ thể của tôi.
Bác sĩ Cung nói: “Quan Thiến, cháu vẫn man mắn đấy, toàn thân đều là tế bào ung thư nhưng đầu óc lại vẫn còn tỉnh táo.”
Tôi nói: “Dạ, có lẽ là ông trời muốn giữ lại đầu óc của cháu để cháu có thể làm chút chuyện.”