BÀ NGOẠI - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:47:48
Lượt xem: 172
Cố gắng hết sức để thuyết phục tôi xuất viện để tiết kiệm tiền, sau khi xác nhận tôi không còn một xu nào thì lập tức bốc hơi khỏi nhân gian……
Thì ra khủng hoảng cực lớn tràn dâng từ lòng bàn chân tràn đến đỉnh đầu chỉ cần trong nháy mắt.
Bác sĩ nhìn tôi một cái: “Haiz, cô gái nhỏ cháu đừng khóc nữa, chỉ là bảo cháu đừng giảm béo thôi, tôi còn chưa nói gì đâu.”
Tôi nắm chặt chăn, không cho nước mắt chảy xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Có lẽ là bà ngoại của cháu nói chưa rõ ràng, cháu không có giảm béo, cháu làm như vậy là để chữa trị bệnh ung thư.”
Bác sĩ giống như nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Không phải là liệu pháp nhịn ăn đấy chứ? Rất nhiều kẻ lừa đảo đều lợi dụng liệu pháp này. Nhưng mà cũng không thể quơ đũa cả nắm, đúng thật là phương pháp này đã cứu sống một ít người.”
Tôi cười cười: “Đúng vậy…… nhưng hai người hướng cháu dùng liệu pháp nhịn ăn đều đã đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian.”
Bác sĩ đồng tình nhìn tôi: “Báo cảnh sát đi. Mặc kệ có phải là kẻ lừa đảo hay không thì cũng phải hỏi cho rõ ràng.”
6.
Cảnh sát tới rất nhanh, bà ngoại còn chưa kịp nấu canh xong thì bọn họ đã nghe tôi kể hết ngọn nguồn đầu đuôi sự tình.
Hai viên cảnh sát đều họ Lâm, một người tuổi lớn hơn chút, gọi là cảnh sát Lâm lớn; một người trẻ tuổi hơn chút, gọi là cảnh sát Lâm nhỏ.
Cảnh sát Lâm nhỏ không khỏi nói: “Có vẻ như ý thức chống lừa đảo của sinh viên đại học chưa đủ mạnh. Trò lừa đảo này quá điển hình, đồng hương giả mạo, bác sĩ trung y giả mạo, hai người một kẻ xướng một người hoạ, lừa tiền xong thì mất tích…… Sao các người không nghĩ xem, nếu ông ta thật sự là thần y thì làm gì rảnh rỗi đến thăm bệnh người khác được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-ngoai/chuong-12.html.]
Cảnh sát Lâm lớn trừng mắt nhìn anh ta một cái, thế là anh ta im miệng.
Tôi ngửa đầu, cố gắng kìm nước mắt: “Đúng vậy, tôi thật vô dụng, rõ ràng là ngay từ đầu cũng từng hoài nghi qua, nhưng sau đó lại tin ngay.”
Trong này có bao nhiêu phần “tin” là vì thiếu tiền nên nhiều lần tự tẩy não bản thân, tôi đã không còn muốn nghĩ đến nữa.
Tôi chỉ biết, 37 nghìn tệ cuối cùng đã bị bọn họ cầm đi rồi. Cho dù tôi có muốn nằm viện lại, xạ trị bệnh bằng hoá chất thì cũng không còn tiền nữa.
Cảnh sát Lâm lớn nói: “Cô gái à cháu đừng khóc. Chuyện này không thể trách cháu được, cháu cũng chỉ muốn được tiếp tục sống mà thôi, cho nên cách gì cũng muốn đi thử một lần. Chỉ có ngàn năm làm trộm, không có ngàn năm phòng trộm.”
Cảnh sát Lâm nhỏ cũng sửng sốt, chậm rãi an ủi tôi: “Cô gái cô đừng lo, số điện thoại di động bây giờ đều đã được định danh bằng tên thật. Theo như lời của cô, bọn họ ra vào bệnh viện mấy lần, chắc chắn camera của bệnh viện cũng có hình ảnh của họ. Cô đừng sợ, chúng tôi nhất định truy hồi tiền cứu mạng này cho cô.”
Tiền cứu mạng.
Thật đúng là tiền cứu mạng.
“Leng keng”, tôi quay đầu nhìn lại, thấy bà ngoại đang ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ của bát canh, lẩm bẩm mãi như kiếm cớ: “Nóng quá, nóng quá.”
Không biết là bà ấy đã nghe được bao nhiêu hay nghĩ tới điều gì, tóm lại bà ấy cứ dùng tay trần nhặt từng mảnh vỡ lên như người mất hồn, một chút bất cẩn, ngón tay đã bị rạch một đường.
Bà ấy hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn cúi đầu nhặt từng mảnh vỡ, từng miếng đồ ăn.
Cảnh sát Lâm nhỏ vội vàng nắm chặt cánh tay của bà ấy: “Bà à, bà đừng nhặt nữa, tay bà chảy m.á.u cả rồi.”