Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÀ NGOẠI - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:26:28
Lượt xem: 247

Đầu dây bên kia truyền đến thông báo của tàu: “Đoàn tàu sắp đến trạm Hàng Châu, mời hàng khách xuống xe chuẩn bị sẵn sàng.”

Bà ngoại trả lời tôi trong tiếng báo của tàu: “Ăn rồi, hôm nay nấu củ cải canh, ngon lắm.”

Kẻ lừa đảo.

Tôi nói: “Ngoại đừng lừa con, có phải là ngoại tới Hàng Châu rồi đúng không?”

Bà ấy thở dài: “Tới rồi.”

Tôi hỏi: “Làm sao mà ngoại lên tàu được thế, rõ ràng là ngoại không biết chữ mà.”

Bà ngoại cười: “Ngoại không biết chữ, nhưng ngoại biết hỏi mà. Người bán phiếu với người ngồi cạnh ngoại thấy ngoại là một bà lão từ nông thôn, biết ngoại không biết chữ nên đã kiến nhẫn nói cho ngoại. Tên tiểu tử ngồi bên cạnh trông chỉ bằng tuổi con thôi, cậu ta còn cho ngoại một ly mì ăn liền nữa.”

Tôi lấy tay che mắt, không nói nên lời.

Bà ấy im lặng một lúc rồi nói: “Thiến Thiến à, sao con không nói cho ngoại biết chuyện con bị bệnh chứ? Con có biết là suốt đường đi mà đều rất lo không, Thiến Thiến nhà chúng ra chỉ có một mình ở Hàng Châu, con bé rất kén ăn lại còn sợ đau, bây giờ lại bị bệnh, không biết có ai chăm sóc con bé hay không, không biết con bé có khóc thầm hay không.”

Dường như cả thế giới đều im lặng trong giây lát.

Tôi luống cuống nhấn nút tắt âm, để bà ấy không nghe thấy tiếng khóc mà tôi không sao kìm nén được.

Ở góc hành lang ít người lui tới, mặt trời đã lặn hoàn toàn, tôi đứng cũng không vững, chỉ có thể vịn khung cửa sổ, khóc đến thất thanh.

 

2.

Bà ngoại ở lại Hàng Châu.

Thật ra, nếu không tính cơn đau dữ dội do chuyển dời ổ bệnh mang đến thì cuộc sống điều trị của tôi ở bệnh viện cũng không tính là quá khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-ngoai/chuong-03.html.]

Gần bệnh viện có một bếp ăn từ thiện, chỉ cần chi trả mấy đồng tiền gas là có thể sử dụng nồi chén xoong chảo thoải mái.

Ngày nào bà ngoại cũng dậy từ trước 6 giờ sáng, đi dạo khắp các con chợ ở Hàng Châu.

Rõ ràng là ngôn ngữ không thông nhưng lúc nào bà ấy cũng có thể mua được con cá trích tươi ngon nhất, chỉ cần rải thêm chút muối là có thể nấu ra canh đậu hũ cá trích trắng đậm đà cho tôi.

Ngoài những hồi ức về các món ăn ngon của bà ngoại ra thì trong tôi chỉ còn lại những nỗi buồn.

Đương nhiên là xạ trị rất khó chịu. Làn da mới bị nắng mùa hè làm đen một chút là tôi đã đau lòng, bây giờ vừa mới xạ trị là đã bị cháy đen.

Rụng tóc cũng làm cho người ta rất buồn rầu. Mọi người cũng biết mà, mỗi khi đến mùa thi, chúng ta thường nghe những tiếng kêu to trong ký túc xá nữ đại học “Tôi lại rụng tóc rồi.”

Bây giờ nhớ lại, có lẽ lúc đó tôi làm ra vẻ quá.

Lúc ấy cũng chỉ rụng mấy sợi mà thôi, còn bây giờ là rụng từng mảng từng mảng.

Trên gối đầu, trên khăn trải giường, trên gạch, tất cả đều là tóc của tôi.

Nhân lúc bệnh tình còn chưa quá nghiêm trọng đến nỗi trì hoãn việc đi lại của tôi, tôi đi đến một tiệm cắt tóc gần đó, yêu cầu thợ cắt tóc cạo trọc cho tôi.

Nhớ lại trước đây, mỗi khi tôi cắt tóc dài thành tóc ngắn, nhà tạo mẫu tóc đều cẩn thận từng li từng tí hỏi có phải là tôi thất tình hay không.

Nhưng bây giờ tôi nói mình muốn cạo trọc, thợ cắt tóc bình tĩnh chỉ chỉ vào bảng giá ——

Cạo trọc, 25 tệ.

Có thể là thấy nhiều thành quen, dù sao tiệm này cũng mở ở gần bệnh viện, lại là một tiệm đã mở hơn mười mấy năm.

Nghĩ như vậy, thật sự là vừa buồn cười vừa chua xót.

Dao cạo mới cắt một lọn tóc đầu tiên, tôi nhắm mắt lại.

Loading...