BA NGÀN CÕI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-08 06:49:21
Lượt xem: 184
5.
Yến Lâm bận rộn quay vòng, ta cũng bận rộn quay vòng.
Bệ Hạ tin tưởng ta đến mức ngay cả việc để Yến Độ đi đất Thục gửi quân lương cũng bắt ta chọn một ngày tốt để xuất hành.
Càng nghiêm trọng hơn là sự nổi bật quá mức khiến người khác ghen tỵ.
Khi ta và Thiện Uyên lén nướng khoai lang trong sân, không ngờ lại chạm mặt với thích khách nhảy tường vào sân.
Thích khách thuần thục mà đi, chỉ vào chúng ta mắng: "Yêu đạo lừa đảo!"
Khoai lang nướng trong tay ta vẫn vững như Thái Sơn.
Bệ Hạ từ sáng sớm đã phái ám vệ đến đầy trong Trích Tinh Các, đám thích khách này không thể chạm đến khoai lang nướng của ta.
Thiện Uyên không biết, cứ đứng ngây ra trước mặt ta, miệng mắng mỏ: "Ngươi mới là yêu đạo! Ngươi là yêu đạo!"
Nhìn thấy ám vệ khống chế hết thích khách, Thiện Uyên càng mắng chửi thậm tệ hơn: "Tiểu đạo tôn trọng tất cả vạn vật, nhưng nếu không tôn trọng tiểu đạo, tiểu đạo cũng sẽ phải mắng chửi.”
"Ỷ vào đầu mình có vấn đề mà muốn làm gì thì làm, bị người khác khiêu khích vài câu mà dám đột nhập vào hoàng cung, có phải trong đầu ngươi chỉ có nước để tưới cho cái cây xanh biếc trong lòng không?”
"Khi coi ngươi là người, ngươi có thể giả vờ giống chút không?
"Người mặt không biết đi đâu, đứng đây như con rùa."
Ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy những câu Thiện Uyên nói với ta hàng ngày thật sự chỉ là trò đùa nhỏ.
Nhưng với tư cách là một quốc sư có chút quyền lực, ta không thể để một tiểu đạo sĩ xông pha vì ta.
Ngọn nến lắc lư qua mặt Phật Tổ, thoáng nghe như có Phật Tổ nói: "Vì duyên phận mà bị ràng buộc. Thật đáng thương cho song nhi nữ.
Tôi thanh thanh giọng, từ từ mở miệng: "Ngươi có nghĩ đến song nhi nữ của ngươi không? Nếu ngươi không ở đây, chúng thật sự sẽ thành mồi cho người khác."
Thích khách ngẩn người trong chốc lát, quỳ xuống cầu xin: "Quốc sư cứu ta!"
"Đưa đi thẩm vấn!"
Yến Lâm vội vã đến, không kiên nhẫn vẫy tay, ra lệnh cho người kéo thích khách đi: "Hắn đã khai, hãy phái người đi cứu song nhi nữ của hắn."
Ta giơ ngón cái về phía Thiện Uyên, Thiện Uyên phất tay một cách phong cách: "Đạo pháp tự nhiên, lời không mắng ra ngoài, tâm không phải bẩn."
Thiện Uyên chưa nói xong đã ngã vào lòng ta.
Ta đưa tay đỡ nhưng lại chạm phải một bàn tay ấm áp: "Tuyên, Tuyên thái y!"
Thái y nói Thiện Uyên trúng độc từ ám tiễn.
Ta hỏi sao Thiện Uyên lại chắn trước mặt ta, hóa ra là để chắn tên cho ta.
Lương tâm ta náy náy, vội vàng nhét khoai lang ấm vào lòng bàn tay lạnh giá của Thiện Uyên.
Yến Lâm không biết vì sao trong mắt lại có một lớp băng: "Quốc sư không quan tâm đến bổn vương vì bổn vương không trúng độc sao?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Ta rùng mình, lập tức quan tâm hỏi: "Đầu óc Vương gia không sao chứ?"
Vừa dứt lời, Thiện Uyên đã cười ho khan: "Khặc khặc khặc, tiểu đạo cũng có chút thuốc trị não."
Độc của Thiện Uyên không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, ta bỗng nhớ ra, hỏi Yến Lâm sao lại đến muộn như vậy.
Yến Lâm mặt mày khó chịu cho lui hết mọi người, nói đã tìm ra dấu vết của những đứa trẻ mất tích, chỉ có điều cần có sự trợ giúp của Thiện Uyên.
Ta ngạc nhiên hỏi tại sao.
Yến Lâm nói vì liên quan đến quốc sư trước đó, chính là sư thúc của Thiện Uyên.
Thiện Uyên nghe vậy mặt mày ngượng ngùng, yếu ớt ngồi dậy chỉ nói là được.
Ta đè Thiện Uyên xuống, bảo Yến Lâm sắp xếp trước, nếu muốn điều tra thì phải chọn một ngày tốt.
Đừng vừa ra cửa đã bị cấm quân tuần tra bắt.
6.
Thiện Uyên tĩnh dưỡng được sáu ngày mới tìm được Nguyệt Hắc Phong Cao, hằng ngày duỗi tay có thể nhìn thấy năm ngón tay.
Ba người chúng ta đợi đến năm canh giờ dưới sự bảo vệ của ám vệ Yến Lâm mới di chuyển đến góc tây bắc của Giác Phế Cung.
Yến Lâm nhìn quanh nội điện: "Người của bổn vương chỉ tìm thấy nhóm trẻ con đã biến mất trong cung này, nhưng không tìm được dấu vết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-ngan-coi/chuong-3.html.]
Thiện Uyên gật đầu, đi ngược lại đến trước giá sách cổ, đẩy hai cái, liền nghe thấy tiếng động trong điện.
Một cánh cửa bí mật từ từ nâng lên, mùi tanh hôi của m.á.u xộc vào khiến người ta buồn nôn.
Ta nhìn thấy đống xương chất đống ở góc phòng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm: "Nhìn những bộ xương này đều là đầu trẻ con, không thể nào chỉ có vài trăm đứa trẻ được."
Ta quay đầu tức giận nhìn Thiện Uyên: "Yêu đạo!"
Thiện Uên thu lại biểu cảm trên mặt: "Sư thúc của ta tu luyện sai lầm, ta đến đây chính là để chỉnh đốn lại."
Ta sờ vào lò đỉnh trong điện, tay đầy máu: "Không phải nói Quốc Sư trước đã c.h.ế.t rồi sao, vậy mà m.á.u này vẫn còn mới?"
Yến Lâm nhất thời không biết nói gì chỉ nói Quốc Sư đã chết: "Nhưng, nhưng Phụ Hoàng vẫn đang tu luyện con đường này."
Ta tức giận bừng bừng: "Nếu không phải là tội ác nặng nề thì ai mới là tội ác nặng nề?"
Thiện Uyên từ trong tay áo lấy ra một túi thuốc đưa cho ta: "Đây là Tiêu Dao Hoàn do tự tay tiểu đạo làm ra.
"Tiểu Quốc sư dễ nổi giận, ăn một chút thuốc này thì có thể giúp Phật tổ cứu độ chúng sinh."
Ta nhận lấy Tiêu Dao Hoàn, tức giận không nói nên lời: "Ta phải tìm cách nói với Phật Tổ rằng hãy cho ta báo mộng để Bệ Hạ dừng tay lại."
Nhưng vừa mới nói xong với Bệ Hạ, ngài đã tức giận, muốn đánh ta ba mươi gậy.
Trong cung, cấm vệ quân phần lớn đều đến đây khấn Phật Tổ cầu xin, để kéo dài thời gian chỉ cầm gậy không đánh mạnh.
Chỉ trong thời gian một nén hương, bên ngoài Trích Tinh Các đã quỳ đầy các đại thần cầu xin.
Bệ Hạ tức giận không thể kiềm chế, cuối cùng nổi giận đánh ta a mươi gậy.
Một cú đánh này, dân chúng phẫn nộ.
Thiện Uyên nói vì ta thường ngày phát cháo quyên tiền, dân chúng nhờ có ân huệ của ta nên mới thay ta cầu xin.
Càng nghiêm trọng hơn là Đại Yến đã liên tục đổ tuyết suốt sáu ngày.
Dân chúng nói đây là hình phạt của Phật Tổ dành cho người cầm quyền.
Khi ta nằm trên giường dưỡng thương, Yến Nguyệt lại rảnh rỗi đến Trích Tinh Các: "Gần đây Quốc Sư sống có tốt không?
"Cái gì trong nồi trong bát đều tốt chứ?"
Ta ngơ ngác.
Yến Nguyệt với vẻ mặt hiếu kỳ nhìn ta: "Tam ca của bổn cung đã tìm được thuốc trị sẹo đến chỗ bổn cung rồi.
"Còn cái tiểu đạo sĩ ngày nào cũng theo sau ngươi, bổn cung thấy cũng ngày ba lần chạy đến Thái Y Viện."
Ta lại cảm thấy có chút không ổn, đốt đèn chờ Thiện Uyên trở về Trích Tinh Cát hỏi hắn gần đây bận rộn gì.
Thiện Uyên nói gần đây bận rộn giữa Bạch Vân Quan và trong cung: "Bệ Hạ nói nếu đã là thiên tai thì phải cầu trời."
Sau đó mỗi ngày đều không tìm thấy người.
Ngược lại Yến Lâm thì rảnh rỗi, ngày nào cũng đến đây ăn cơm không nói, còn xử lý công việc ở đây, nói với bên ngoài là đang tĩnh tâm ở Trích Tinh Các.
Ta lắm mồm, vừa gặm đùi heo vừa lải nhải kể cho Yến Lâm những tin đồn lộn xộn.
Yến Lâm ban đầu còn không nói nên lời, nhưng sau đó cũng không nhịn được hỏi ta nhi tử nào của Trấn Viễn lão tướng quân Lý Chính đã trèo tường.
Ta nuốt miếng đùi dê nướng trong miệng, ậm ừ nói: 'Chính là Lý Tiến làm việc ở Lễ Bộ ấy.
“Hắn trước đây còn tới đây cầu Phật Tổ.”
Ta nhận lấy cái đùi gà do Yến Lâ đưa, suy nghĩ mãi: 'Cầu, cầu là cho cả nhà bình an. Đến đây đa số đều cầu cho gia đình bình an, nhất thời thật không nhớ cầu cái này.”
Yến Lâm lại rơi vào trầm tư: “Thê tử của Lý Tiến là cháu gái của Quý Phi, biểu muội của Yến Vương.”
Ta nhân lúc hắn không để ý gặm một cái đùi gà khác: 'Vậy Quý Phi không phải gây áp lực cho nhà họ Lý sao, bắt nạt cháu gái của mình.'
Yến Lâm lại không trả lời, cứng nhắc đổi đề tài hỏi ta sao có thể đoán chính xác như vậy.
Ta nhai không ngừng, nói với hắn: “Đã nói rồi, chỉ cần có cầu xin với Phật Tổ, ta sẽ nghe được sự chỉ dẫn của Phật Tổ.”
Yến Lâm không tin, hắn còn nói sẽ đi kiện với Phật Tổ rằng ta ngày nào cũng nấu bò mổ cừu mà vui vẻ.
Ta nhếch môi một cái, trong lòng liên tục cầu Phật Tổ khâu miệng hắn lại."