Bà Cố, Thỉnh Thượng Thân! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-25 15:20:11
Lượt xem: 335
Đệt, giọng nói này từ đâu ra vậy, sao lại còn mang theo hiệu ứng âm phong thế?
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, nhưng ngay lúc gã đàn ông sắp tới gần, cơ thể tôi bỗng như được rót vào một dòng ngoại lực.
Tôi tung một cước, không ngờ lại có thể đá văng được một gã đàn ông cao hơn một mét tám bay ngược ra sau.
Tôi kinh ngạc nhìn gã đàn ông đang nằm trên đất ôm bụng, bên tai lại vang lên giọng nói già nua ấy:
"Chắt gái còn đứng ngẩn ra làm gì, mau chạy đi!"
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vứt luôn hũ tro cốt rồi bỏ chạy.
Gã đàn ông phía sau đứng dậy đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi đồng bọn:
"Mau tới chi viện, bệnh nhân tâm thần này khỏe quá, tôi sợ một mình không giữ nổi."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Một tên biến thái cuồng theo dõi lại dám gọi tôi là bệnh nhân tâm thần sao?!
Tôi tức không để đâu cho hết, quay lại chửi: "Cuộc sống này đã nhạt nhẽo đến mức con cóc mà dám bình phẩm con người rồi sao!"
"Đứng lại! Tôi là cảnh sát!" - Gã đàn ông phía sau hét lớn.
"Còn tôi là mẹ anh đây này!"
Tôi vừa chạy vừa chửi, lúc này mà cho tôi thi chạy Olympic, chắc cũng có thể đoạt giải.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau trở nên hỗn loạn.
Ngoái đầu nhìn lại, c.h.ế.t tiệt, sao lại có cả người mặc áo blouse trắng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-co-thinh-thuong-than/chuong-2.html.]
Không lẽ tôi đen đủi đến mức gặp phải tổ chức buôn bán nội tạng, bắt người về mổ lấy nội tạng tươi để bán sao?
Tôi vừa chạy vừa la hét ầm ĩ, giọng nói già nua lại vang lên:
"Chắt gái, chạy thì ngậm miệng lại mà chạy, đừng há miệng như vậy, hít phải một bụng gió, lát về lại bị tiêu chảy."
Tôi không còn tâm trí đâu nghĩ xem giọng nói này từ đâu ra, chỉ biết chân chạy như bay, ba bước làm hai mà chạy lên lầu.
Tôi cố mở cửa nhanh nhất có thể, vào nhà liền khóa trái cửa lại, rồi mới gục ngã xuống đất.
Lúc này tôi lại nghe thấy đám người đó đang đi qua đi lại trước cửa và nói: "Cô ta vào nhà này rồi."
"Cô ta có xu hướng bạo lực, có thể sẽ gây thương tích cho người trong nhà."
"Các anh cứ giữ chân cô ta, để tôi nghĩ cách."
Đang lúc đầu óc tôi trống rỗng, giọng nói già nua kia lại vang lên:
"Mau gọi cảnh sát đi, chắt gái."
Tôi này mới hoàn hồn, vội lấy điện thoại, nhỏ giọng báo cảnh sát.
Sau khi cúp máy, bên ngoài có điện thoại một người reo, chỉ nghe hắn nói nhỏ vài câu rồi cúp máy, nói với những người khác:
"Người trong nhà này đã báo cảnh sát."
Chết rồi, trong sở cảnh sát có nội gián, là đồng bọn của bọn họ, tôi tiêu đời rồi!
Tim tôi chùng xuống, trong đầu toàn những tình tiết trong phim chưởng Hong Kong, rồi tự mình òa khóc.
Đúng lúc này, cửa sổ bỗng bị người ta đá vỡ từ bên ngoài, một bóng người chui vào.