Ấu Thai Nghênh Khách - Chương 14-15
Cập nhật lúc: 2024-06-02 11:14:24
Lượt xem: 500
14
Cha tôi và bà nội vẫn tiếp tục bồi bổ cho mẹ tôi bằng thịt sống m.á.u tươi như thường lệ.
Nhưng đêm nay, bọn họ vừa mới hầu hạ mẹ tôi ngủ, thì nghe trong phòng mẹ tôi truyền đến tiếng trẻ con khóc. Ban đầu bọn họ còn tức giận chạy đến chỗ tôi, sau đó mới phản ứng lại, có lẽ là mẹ tôi sinh rồi.
Bà nội kinh ngạc nói:
"Tiểu Ninh mới mang thai có hơn 20 ngày chứ?"
Cha tôi lại sốt ruột nói:
"Kệ nó, lần này cô ta mang thai nhiều, bụng sắp căng thành quả bóng rồi, sinh sớm cũng là chuyện bình thường, mau vào xem thử có đứa con nào của tôi không!"
Nói xong, cha tôi liền dẫn đầu xông vào phòng mẹ tôi. Nhưng điều không ngờ tới là, lúc này trong sân đã chật ních người.
Toàn là những người đàn ông từng đến nhà tôi. Mà lúc này, trong phòng mẹ tôi lại truyền đến tiếng trẻ con khóc.
Từng đợt từng đợt, tiếng khóc không dứt.
Lúc này trời đã khuya, trong sân tuy đông người, nhưng kỳ lạ là, mọi người đều im lặng. Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng trẻ con khóc thét lòng như xé tan màn đêm, càng trở nên rợn người.
Vì vậy, trong phút chốc, cha tôi cũng giống như những người đàn ông khác trong sân, ngây ngốc đứng im, không dám mở cửa.
Tôi đành phải tiến lên kéo kéo tay áo cha tôi:
"Cha, mẹ đang sinh em trai trong kia kìa, cha mau vào xem đi!"
Lần đầu tiên, cha tôi không đánh tôi, mà thật sự nghe lời tôi, từng bước từng bước tiến lên mở cửa phòng mẹ tôi.
Theo động tác của cha tôi, những người đàn ông phía sau ông ta cũng cùng nhau tiến lên. Cha tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến ông ta c.h.ế.t lặng:
Cả người mẹ tôi gầy gò, bụng đã xẹp xuống như ban đầu, nhưng toàn thân không còn chút sức sống, làn da chuyển sang màu đen kịt, giống như t.h.i t.h.ể vậy.
Trên giường là một đống trẻ sơ sinh đang bò lổm ngổm. Mặc dù không có ai chăm sóc, không có ai đỡ đẻ, nhưng chúng vẫn lần lượt chào đời một cách thuận lợi.
Tất cả đều có màu da xanh tím, đôi mắt to tròn như chuông đồng, đảo mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm cha mẹ của mình.
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào chúng, dường như nhìn thấy ba đứa em gái của mình, còn có cả đứa em trai xấu số kia nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/au-thai-nghenh-khach/chuong-14-15.html.]
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
15
Rõ ràng là chúng cũng nhận ra tôi, đồng loạt cười khanh khách. Tiếng cười này, khiến cha tôi bừng tỉnh:
"Mẹ kiếp, đây là thứ quái dị gì vậy? Trong này chắc chắn không có con của tao!"
Cha tôi sợ hãi ngồi phịch xuống đất. Nhìn thấy mấy đứa trẻ kia sắp bò về phía mình, cha tôi vội vàng lăn lộn bò ra ngoài cửa.
Dẫn đầu là đứa em trai xấu số của tôi, nó nhìn chằm chằm vào bà nội tôi, bò về phía bà:
"Bà nội, rõ ràng lúc đó bà đỡ đẻ chỉ là đi lấy đồ thôi, tại sao bà lại ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t con?"
Bà nội hét lên một tiếng, bịt chặt hai tai, liều mạng chạy ra ngoài:
"Không phải tao không phải tao, tao cũng không cố ý! Tao cũng muốn ôm cháu trai mà, chỉ là tao sơ ý thôi! Chỉ là tao quá nôn nóng thôi!"
Em trai tôi dẫn đầu, những đứa trẻ sơ sinh còn lại cũng nhao nhao bò ra ngoài. Trong chớp mắt, xung quanh đều là tiếng:
"Cha, tại sao cha lại g.i.ế.c con? Cha không thích con sao?"
Trừ em trai tôi ra, những đứa trẻ còn lại hầu hết đều là con gái. Tuy những đứa trẻ sơ sinh này chỉ biết bò, nhưng tốc độ bò lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp những người cha đang bỏ chạy tán loạn.
Những đứa trẻ này giống như những con nhện, tay chân cùng lúc bò lên mặt những người cha của chúng, sau đó há miệng, bắt đầu gặm nhấm da thịt của họ.
Trong nháy mắt, cả sân tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết, cùng với tiếng nhai nuốt da thịt ghê rợn.
Thật ra chúng cũng không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cha của mình, nhưng tại sao cha của chúng lại không cho chúng một con đường sống chứ?
Rõ ràng là cha của chúng sai trước, vậy mà chúng lại phải tìm mọi cách mới có thể trở lại thế giới này để gặp mặt cha của mình.
Ai mới là người đáng thương đây?
Chính chúng mới là những kẻ đáng thương nhất.
Giữa những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt, tôi đã nắm bắt chính xác được tiếng kêu của cha tôi và bà nội.
Vất vả cho các em rồi.
Vừa mới sinh ra đã phải bò lâu như vậy, còn phải tự mình kiếm ăn nữa.