Ảo Mộng Ở Tuổi Xế Chiều - 7

Cập nhật lúc: 2025-03-21 10:56:12
Lượt xem: 284

08  

Hạ Điềm Điềm nói với tôi: "Đã muốn sống ẩn dật thì cứ để ông ta ẩn dật thật sự, không vướng bận bất cứ thứ gì. Coi như con gái đây tặng ông ta một món quà lớn vậy."  

Tôi rất hài lòng với cách làm của con bé. Để thưởng cho nó, tôi tặng cho nó một bộ trang sức quý mà tôi đã cất giữ nhiều năm.  

Lúc Hạ Bân về nhà, thấy tôi tặng bộ trang sức đó cho em gái, nó có phần bất mãn: "Mẹ, bạn gái con cũng thích bộ trang sức này, sao mẹ không chờ một chút?"  

Tôi bật cười. Hạ Bân tuy bề ngoài đứng về phía tôi, nhưng rốt cuộc vẫn giống cha nó, tâm cơ không ít.  

Tôi ném một xấp bằng chứng trước mặt nó: "Mẹ đã nhắc con rồi, đừng có giúp đỡ cha con. Nhưng con không nghe, đã vậy còn muốn đòi trang sức của mẹ? Trước tiên con nên nghĩ xem nên giải thích thế nào đi đã!"  

Đối mặt với chứng cứ không thể chối cãi, cuối cùng Hạ Bân đành thừa nhận: "Con chỉ thấy sự nghiệp làm người nổi tiếng trên mạng của cha có khởi sắc, không muốn ông ấy về già quá thảm hại nên mới mua vài bình luận ảo giúp ông ấy thôi. Nhưng mẹ yên tâm, con vẫn đứng về phía mẹ mà!"  

Tôi lắc đầu, không hề d.a.o động: "Từ lúc con quyết định phản bội mẹ vì ông ta, thì chúng ta đã định sẵn sẽ đường ai nấy đi."  

Trước đây, tôi đã cảnh cáo nó không được giúp Hạ Hoài An, nhưng nó cố tình không nghe.  

Vậy thì hôm nay nó phải tự gánh chịu hậu quả.  

Tôi lập tức thu hồi chức vụ của nó trong tập đoàn, đồng thời hủy bỏ quyền thừa kế tài sản sắp được chuyển nhượng sang tên nó.  

Tôi biết nó là kiểu người không tự mình nếm trải thất bại thì không chịu tỉnh ngộ.  

Tôi lạnh lùng nói với nó: "Như con mong muốn, bây giờ con có thể toàn tâm toàn ý mà giúp ông ta rồi."  

Tôi cứ tưởng nó sẽ quay về thôn nhỏ, cùng cha nó sống qua ngày.  

Nhưng không.  

Nó thông minh hơn cha nó, biết rút kinh nghiệm, lập tức cắt đứt quan hệ với ông ta, không dưới một lần tuyên bố rằng sẽ không qua lại với cha nữa.  

Mỗi ngày, nó đều gọi điện cho tôi để xin lỗi.  

Nhưng tôi vẫn không động lòng.  

Từ nhỏ đến lớn, nó đã quen sống trong nhung lụa, gặp bất cứ khó khăn gì cũng có mẹ chống lưng.  

Bây giờ, nếu nó đã dám đ.â.m sau lưng tôi, vậy thì hãy tự mình bươn chải đi!  

Không có tôi hậu thuẫn, Hạ Bân chỉ có thể sống như một người trẻ bình thường, đi tìm việc, gửi đơn xin phỏng vấn từng nơi một.  

Bạn gái của nó cũng vì thế mà chia tay, nhanh chóng ngả vào vòng tay một thiếu gia nhà giàu khác.  

__

Hai tháng sau, tôi mới nghe tin về Hạ Hoài An.  

Nghe nói ông ta bị chuột quấy rầy đến mất ngủ suốt nhiều đêm liền, cuối cùng đột quỵ vì xuất huyết não.  

Do nơi ở quá hẻo lánh, không được cấp cứu kịp thời, lúc đưa đến bệnh viện thì ông ta đã bị liệt nửa người.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ao-mong-o-tuoi-xe-chieu/7.html.]

Không ai muốn quan tâm đến ông ta, vì ai cũng sợ đắc tội với tôi.  

Ông ta cầu xin Hạ Bân giúp đỡ, nhưng Hạ Bân chỉ lặng lẽ cúp máy, sau đó lập tức chặn số của ông ta.  

Ông ta quay sang cầu xin Trần Lan, mong bà ta chiếu cố mình một thời gian vì tình nghĩa xưa.  

Trần Lan thẳng thừng đáp lại: "Tôi không rảnh, tôi đang bận hẹn hò đây. Anh tự sinh tự diệt đi!"  

Mục đích của Trần Lan là tìm một tấm chồng giàu có, chứ bà ta đâu muốn cùng ông ta chịu cảnh nghèo khó đến cuối đời.  

Không ai chăm sóc, ông ta đành thuê người giúp việc.  

Nhưng giá thuê thấp nhất cũng tận 3.500 tệ/tháng.  

Chi tiền thuê người thì không còn tiền trả nhà, cũng không còn tiền mua thuốc.  

Lúc này, Hạ Hoài An mới thực sự hối hận.  

Ông ta gọi cho tôi mấy lần nhưng đều không liên lạc được, bởi tôi đã chặn số ông ta rồi.  

Ông ta nhờ bạn bè giúp liên lạc với tôi, nhưng chẳng ai dám dây vào ông ta nữa.  

Vì không có ai chăm sóc, chẳng bao lâu sau, ông ta qua đời trong bệnh viện.  

Ban quản lý khu vực giúp hỏa táng t.h.i t.h.ể của ông ta.  

Hôm hỏa táng, tôi không đến, con trai con gái tôi cũng không đến.  

Ông ta ra đi lặng lẽ như thể chưa từng tồn tại trên thế gian này.  

Không ai nhớ đến, cũng không ai thương tiếc.  

Còn tôi thì tiếp tục tận hưởng cuộc sống tuổi già viên mãn.  

Tập đoàn bây giờ do con gái tôi tiếp quản. Từ nay, nó đã đổi họ sang họ mẹ, nên bây giờ phải gọi nó là Trương Điềm Điềm.  

Còn về phần Hạ Bân, không có tôi chống lưng, nó chỉ có thể sống như một người bình thường, tự mình kiếm tiền, yêu đương, kết hôn, va vấp và trưởng thành.  

Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nó, cũng không giúp đỡ nó dù chỉ một xu.  

Về phần Trần Lan, cái c.h.ế.t của Hạ Hoài An không ảnh hưởng gì đến bà ta.  

Bà ta vẫn tiếp tục quyến rũ mấy lão già trong viện dưỡng lão, vẫn miệt mài đi xem mắt, mong tìm được người chống lưng.  

Nhưng rốt cuộc, bà ta chỉ lăn lộn qua tay hết ông già này đến ông già khác, chẳng ai trong số họ là người giàu cả.  

Cuối cùng, bà ta còn mắc bệnh truyền nhiễm, chẳng bao lâu sau cũng theo chân Hạ Hoài An xuống mồ.  

Quả báo luôn đến đúng lúc.

(Hoàn)

Loading...