Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ảo mộng giữa ngày xanh - 8

Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:02:39
Lượt xem: 378

17

 

Tiểu Chân đặt tên cho con mèo của con bé là “Ba Bát”, bởi vì con mèo này ngày đầu tiên về đến nhà đã uống liền Ba Bát sữa, lộ thiên phú ăn uống hơn người kể từ lúc còn nhỏ.

 

Ba Bát rất dễ nuôi, vừa không kén ăn cũng không gây rối. Lúc Tiểu Chân làm bài tập nó bất động nằm trên bàn làm giám sát. Lúc mặt trời đẹp, Tiểu Chân nằm trên ghế nằm ở ban công đọc sách, nó nằm ở bên chân Tiểu Chân phơi nắng, thuận tiện làm đệm chân cho Tiểu Chân.

 

Lên lớp 9, bài tập của Tiểu Chân càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều phải làm rất muộn, cuối tuần cũng rất ít đi chơi. Tôi đuổi Tiểu Chân ra ngoài con bé cũng không đi, đành phải mua cho con bé một đống sách ngoại khóa.

 

Tiểu Chân vẫn luôn rất thích đọc sách ngoại khóa, Trung Quốc, nước ngoài, văn học chính luận, văn học vỉa hè, võ hiệp, ngôn tình... Thậm chí cả có truyện cổ tích, cái gì cũng xem.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đời trước tôi phiền nhất là con bé đọc sách ngoại khóa. Khi đó, trong mắt tôi, ngoại trừ học tập ra tất cả mọi thứ đều là lãng phí thời gian, giống như đọc thêm một quyển sách ngoại khóa sẽ thi ít đi vài phần. Cho nên khi tôi phát hiện con bé đang vụng trộm viết tiểu thuyết, quả thực tức muốn phát điên.

 

Đã lên cấp ba, ngay cả bài tập con bé cũng làm không xong, thế mà cứ chong đèn viết tiểu thuyết? Viết tiểu thuyết có thể làm cơm ăn sao? Có thể giúp con bé thi đậu vào trường trung học trọng điểm không? Có thể cho con bé thi vào 985, tìm một công việc tốt không?

 

Cạnh tranh xã hội gay gắt như vậy, đến lúc đó con bé dựa vào cái gì mà đặt chân vào? Tôi chộp lấy toàn bộ cuốn tiểu thuyết con bé viết và xé nát.

 

“Tiểu Chân, con có biết con đang làm gì không?”

 

Con bé ngồi xổm xuống, đi nhặt tiểu thuyết bị tôi ném xuống đất, từng giọt nước mắt rơi trên sàn nhà.

 

Tôi quát con bé: “Con đừng tưởng rằng chảy vài giọt nước mắt là con có lý, con xem học sinh lớp 9 nhà ai không chăm chỉ học tập, mỗi ngày chui vào trong phòng viết tiểu thuyết! Con không thấy mẹ khổ sở kiếm tiền cho con đi học sao? Từ nhỏ đến lớn một mình mẹ nuôi con dễ dàng sao? Con báo đáp mẹ như vậy sao?”

 

Tiểu Chân thút thít ngẩng đầu, nói với tôi: “Con sẽ không làm mẹ thất vọng, sau này con không viết nữa, mẹ đừng giận.”

 

Con bé thật sự không viết nữa.

 

Cho đến khi con bé trưởng thành, đi làm, có nhà riêng, mỗi ngày đi làm, đi làm, đi làm, đi làm... điều khiển cuộc sống của mình trôi qua thành một vòng tuần hoàn đơn điệu, trong nhà trống rỗng, thậm chí không tìm được một quyển sách. Con bé vốn là một người thích đọc sách mà.

 

Rất lâu về sau, tôi mới hiểu được, con người tựa như một con diều, thứ mình thích,  ăn rất ngon, rất thú vị, vô cùng đẹp mắt, như bị buộc lên sợi dây diều. Mà dây diều của Tiểu Chân, bị tôi tự tay chặt đứt từng sợi, cho nên con bé đành phải từ trên cao vạn mét rơi xuống, ngã đến hoàn toàn thay đổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ao-mong-giua-ngay-xanh/8.html.]

Là lỗi của tôi.

 

18

 

Tiểu Chân thấy tôi mua cho con bé đủ loại sách ngoại khóa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế. Vừa vui vẻ vừa oán giận tôi: “Con đã lên lớp 9 rồi, có ai làm làm mẹ như mẹ không, mỗi ngày lấy mấy thứ này quyến rũ con. Nhỡ con thi không đậu trường trung học trọng điểm, sẽ không vào được trường đại học trọng điểm, không vào được trường đại học trọng điểm con sẽ không tìm được công việc tốt, không kiếm được tiền, không mua được nhà, đời này của con coi như xong.”

 

Tôi cười, giọng điệu này sao nghe còn giống phụ huynh hơn cả tôi. Tôi hỏi con bé: “Tiểu Chân, con muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền sao?”

 

Con bé gật gật đầu: “Mẹ, con muốn mua nhà cho mẹ, mua quần áo, mua rất nhiều đồ ăn ngon. Muốn mẹ không cần phải vì tiền mà rầu rĩ, không cần mỗi lần mua thức ăn đều tính toàn giá cả chọn cả nửa ngày. Con muốn kiếm thật nhiều tiền để mẹ có thể không phải chịu bất kỳ sự bất bình nào.”

 

Tôi nghĩ đến những thẻ ngân hàng con bé để lại cho tôi, rất nhiều tiền trong thẻ. Có phải con bé cho rằng có số tiền này, nửa đời sau của tôi có thể an gối không lo lắng, cho nên mới không vướng bận mà bỏ lại tôi?

 

Nhưng Tiểu Chân, mỗi một ngày mất đi con, đối với mẹ mà nói đều như bị tra tấn.

 

Tôi đi qua, ôm con bé đang ngồi trên ghế vào trong lòng: “Tiểu Chân, thứ mẹ muốn không phải là những thứ này, mẹ chỉ muốn con vui vẻ.”

 

Con bé ôm eo tôi, lấy đầu cọ vào tôi.

 

“Tiểu Chân, tiền trên thế giới này không thể kiếm hết được. Kiếm được nhiều thì tiêu nhiều một chút, kiếm được ít thì tiêu ít một chút. Có thể lên đại học trọng điểm tất nhiên là tốt, không lên được cũng không sao, còn có cách sống khác. Dù sao cũng có tay có chân, dù làm cái gì cũng sẽ có cơm ăn. Mẹ không mong con đại phú đại quý, chỉ muốn con bình an vui vẻ cả đời.”

 

Con bé lấy áo tôi lau nước mắt, “Mẹ, mẹ lại chọc con khóc rồi.”

 

Thật là đứa trẻ đa cảm, Tiểu Chân mềm mại của tôi.

 

19

 

Tiểu Chân vẫn thi vào trường trung học trọng điểm, còn vào lớp trọng điểm. Ngoại trừ việc học bình thường còn phải học Olympic, bởi vì nếu có giải thì sẽ được cộng thêm điểm cho kì thi tốt nghiệp trung học.

 

Thật ra con bé không thích hợp với khoa học tự nhiên, luôn làm không đúng những câu hỏi cuối cùng.

 

 

Loading...