Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ảo mộng giữa ngày xanh - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:01:27
Lượt xem: 23

“Mẹ, con không cố ý không nói cho mẹ. Mẹ phải đi làm, còn phải nấu cơm cho con ăn, mẹ đừng quan tâm chuyện này, dù sao con cũng sắp lên trung học cơ sở, sẽ không cùng lớp với bạn ấy nữa.”

 

Tôi sờ sờ đầu của con bé: “Đây đều là việc nhỏ, giao cho mẹ giải quyết được không?”

 

4

 

Tôi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức. Nhưng tôi nhớ, tôi không đặt đồng hồ báo thức.

 

Lúc đứng dậy khỏi giường, tôi sửng sốt một lúc, lịch bàn trên tủ đầu giường đang biểu hiện rõ ràng đang là thứ sáu, ngày 23 tháng 4 năm 2004. Đây cũng không phải nhà Tiểu Chân, đây là nhà tôi thuê lúc còn trẻ, là nhà của tôi và Tiểu Chân.

 

Tôi đè trái tim đang đập thình thịch lại, rón rén xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ bên cạnh ra, nhìn thấy Tiểu Chân mười tuổi đang say giấc.

 

Tiểu Chân của tôi đã trở lại.

 

Bảy giờ, Tiểu Chân dụi mắt ra khỏi phòng ngủ, giống như những buổi sáng khi còn bé, gọi tôi: “Mẹ.”

 

Đôi mắt của tôi ươn ướt, hít hít mũi “Ừ” một tiếng.

 

Tiểu Chân nhìn vào gương ấn lên mái tóc xù của mình, để tiện xử lý, tôi không cho phép con bé để tóc dài. Tiểu Chân yêu cái đẹp, mỗi lần rời khỏi giường đều khổ não nửa ngày vì tóc xù của mình.

 

Tôi đi tới, giúp con làm ướt tóc, sau đó dùng lược chải. Con bé nhân cơ hội nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tôi nói: “Tiểu Chân, nếu con muốn, con có thể nuôi tóc dài.”

 

Con bé lập tức bừng tỉnh, ánh mắt lấp lánh: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý cho con để tóc dài?”

 

“Bởi vì Tiểu Chân của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

 

Tôi ngoài miệng nói ra nhưng trong lòng lại hiểu rõ hơn ai hết, người trưởng thành không phải Tiểu Chân, mà là tôi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tiểu Chân vui vẻ, ôm mặt của tôi “chụt” một cái: “Mẹ là tốt nhất!”

 

Tôi sửng sốt. Thì ra Tiểu Chân của tôi cũng có lúc dính lấy tôi như vậy. Vì sao tôi lại chê con bé chải tóc chậm, gội đầu chậm, rụng tóc, cứng rắn ra lệnh cho con không được để tóc dài?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ao-mong-giua-ngay-xanh/4.html.]

Rõ ràng con bé rất dễ dàng vui vẻ nhưng tôi lại hết lần này tới lần khác không để cho con được vui vẻ.

 

5

 

Tiểu Chân rửa mặt xong, vào phòng bếp tìm đồ ăn.

 

Tôi gọi con: “Tiểu Chân, hôm nay mẹ không làm điểm tâm. Chúng ta xuống dưới lầu ăn bánh bao được không?”

 

Tiểu Chân “lạch bạch” từ phòng bếp chạy ra. Con bé muốn ăn bánh bao hấp đã lâu, nhưng bánh bao hấp dưới lầu một đồng ba cái, tôi không nỡ mua cho con bé.

 

Tiểu Chân không có cha, tiền lương của tôi không cao, còn phải thuê nhà, còn phải nuôi con, một xu hận không thể chia làm hai nửa. Ngay cả quần áo của con bé cũng là quần áo của trẻ con nhà bạn bè thân thích tặng lại, con bé lớn nhanh, tôi không nỡ mua quần áo mới cho con.

 

Con bé thương nhớ món bánh bao hấp dưới lầu đã lâu, mỗi lần đi ngang qua đều phải nhìn chằm chằm cả buổi, có một lần không nhịn được, nói muốn ăn. Nhưng tôi nói với con: “Tiểu Chân, con đã lớn rồi, không thể ham ăn mãi được. Hơn nữa, cơm mua bên ngoài không sạch sẽ bằng mẹ nấu, ăn vào dễ bị tiêu chảy.”

 

Tôi tìm rất nhiều lý do để nói nhưng suy cho cùng chẳng qua là bởi vì tôi nghèo, bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết. Tiểu Chân có lẽ cũng hiểu được nhà mình không có tiền, con bé hiểu chuyện không nói muốn ăn bánh bao hấp nữa. Con bé thậm chí còn không đề nghị mua bất cứ thứ gì không cần thiết, như quần áo, kẹp tóc và búp bê mà con rất thích.

 

Cuộc sống tiết kiệm này duy trì cho đến khi con bé tốt nghiệp, đi làm, bắt đầu kiếm tiền. Con bé tiết kiệm tất cả tiền của mình, không mua túi xách hay mỹ phẩm, thậm chí hiếm khi ăn ngoài. Tôi không hề ý thức được sự khác thường của con, ngược lại cảm thấy tự hào, cảm thấy con bé giống tôi, không có thói quen mua sắm lung tung.

 

Sau này mới hiểu được, Tiểu Chân không phải cố ý để dành tiền. Con thật sự cái gì cũng không muốn, không muốn mua túi xách, không muốn ăn đồ ăn ngon, lại càng không muốn sống.

 

Tôi đột nhiên muốn mua váy cho Tiểu Chân.

 

6

 

Váy của bé gái trong trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu, một cái cũng không quá mấy chục tệ. Vậy tôi đang tiết kiệm cái gì? Tiêu hết mấy chục tệ sẽ không làm cho tôi nghèo đi, tiết kiệm được mấy chục tệ cũng sẽ không làm cho tôi giàu lên được. Mấy chục không nhiều lắm, mua được đồ lại có thể làm cho Tiểu Chân vui vẻ thật lâu.

 

Như vậy sau này khi con bé muốn tiêm insulin vào cơ thể, có phải con bé sẽ suy nghĩ một chút về món bánh bao hấp ngon và chiếc váy nhỏ xinh này hay không, có phải sẽ cảm thấy trên thế giới này cũng có nhiều thứ khiến con bé vui vẻ, khiến con bé lưu luyến không. Có phải con bé sẽ không c.h.ế.t không?

 

Tôi cho Tiểu Chân chọn một cái váy công chúa màu trắng, Tiểu Chân mặc váy vào xoay vòng: “Mẹ, con hạnh phúc quá!”

 

Tôi nhìn con tự mình xoay đến váng đầu, sau đó nằm ở trên giường vui vẻ lăn lộn, đột nhiên hiểu được vì sao con bé mua một tủ váy nhưng lại không mặc. Bởi vì những chiếc váy đó đã trễ, trễ cả hai mươi năm. Con bé sẽ không còn cảm giác hạnh phúc thật nhiều vì một chiếc váy nhỏ xinh như ngày còn bé nữa. Con bé mua chúng, muốn bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn đầy tủi thân của mình, nhưng có nhiều váy chiếc váy nhỏ xinh hơn nữa cũng sẽ không phải là cái của hai mươi năm trước.

 

Loading...