Anh Vẫn Chưa Buông Tay - 4,5: Trong thời gian ở Nhật, hy vọng cô có thể ở cùng khách sạn với tôi, cũng hạn chế tiếp xúc với người khác giới.
Cập nhật lúc: 2025-03-15 11:46:25
Lượt xem: 6,734
4.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phía xa. Ánh mắt tôi và Thẩm Thanh Yến chạm nhau trong chốc lát, cả hai đều có chút ngạc nhiên.
Có vẻ như anh ta cũng không ngờ lại trùng hợp thế này, cầm điện thoại, đi thẳng đến ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Theo lý mà nói, với thân phận của anh ta, đáng lẽ phải có máy bay riêng. Không biết sao lần này lại chen chúc trên máy bay thương mại cùng dân thường như chúng tôi.
Dù gì người ta cũng đã tiễn tôi cả chặng đường, còn cho mượn thư ký, nếu không nói gì thì có vẻ hơi thất lễ.
"Cảm..." Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Thanh Yến đã kéo tấm vách ngăn xuống, chặn đứng lời tôi.
Bị ngó lơ, tôi cũng không tự chuốc lấy bẽ mặt, dứt khoát rúc vào ghế, lướt điện thoại.
Nhìn đoạn tin nhắn thoại kia, tôi suy nghĩ một chút, rồi thoải mái chụp một bức ảnh xương quai xanh gửi qua.
Tôi: "Trên máy bay, không tiện lắm."
Vừa gửi ảnh đi, đột nhiên bên cạnh Thẩm Thanh Yến đứng bật dậy, ánh mắt quét một vòng xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Tiểu Hồ ngồi phía trước thấy anh ta mặt mày nghiêm túc, tưởng có chuyện, lập tức tiến lên hỏi:
"Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì sao?"
Thẩm Thanh Yến nhìn quanh một lượt, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt dần trở lại bình tĩnh: "Không có gì, cậu gửi lịch trình cuộc họp chiều nay cho tôi đi."
"Vâng."
Hai người ngồi xuống, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhíu mày.
Vừa nãy còn gửi tin nhắn thoại được, sao bây giờ im bặt rồi? Chẳng lẽ đang trong giờ học?
Chưa được bao lâu, điện thoại tôi rung lên.
Puppy: "Chị ơi, chị đang trên máy bay à?"
Tôi: "Ừ, sao vậy?"
Puppy: "Chị bay đi đâu thế? OvO."
Tôi: "Bay vào tim em."
Puppy: "..."
Cả hành trình tôi và Puppy trò chuyện vui vẻ, điện thoại của Thẩm Thanh Yến bên cạnh cũng liên tục rung lên.
Dựa vào tần suất rung này, tôi đoán tám chín phần là không phải công việc mà là đang "câu cá".
Nếu để đám paparazzi biết hai vợ chồng chưa ly hôn, hiện tại còn đang ngồi cạnh nhau trong khoang hạng nhất, mỗi người một góc bận chơi điện thoại, chắc chắn sẽ nổ tung mất.
Tôi trở mình, dứt khoát mở lại lịch sử tin nhắn với Puppy.
Vừa nhìn qua, hình đại diện của hai chúng tôi có chút giống ảnh cặp đôi.
Ảnh đại diện của tôi luôn là một vết bớt hình chữ "S" ở e/o, dường như từ khi sinh ra đã định sẵn đặc điểm này.
Tôi xoa cằm.
Mặc dù ban nãy có chút bông đùa, nhưng nhìn những bức ảnh Puppy từng gửi, tôi không khỏi suy nghĩ nghiêm túc hơn.
Người ta nói yêu qua mạng có nhiều rủi ro, nhưng chúng tôi quen nhau lâu vậy rồi mà chưa từng gọi video. Ngoại trừ chưa thấy mặt nhau, thì mọi thứ khác đều khá hợp gu tôi.
Hay là... cuối tháng gặp thử nhỉ?
Đưa ra quyết định xong, tâm trạng tôi vô cùng vui vẻ, nhắn tin hẹn Puppy video call vào buổi tối.
Nhưng lần này Puppy lại không trả lời.
Đến Nhật Bản vẫn còn là buổi chiều, Thẩm Thanh Yến bên cạnh dường như đã chợp mắt một lúc, cuối cùng bị Tiểu Hồ đánh thức. Anh ta và Tiểu Hồ rời đi trước, tôi thì chần chừ một lúc mới theo ra.
Không ngờ vừa ra khỏi lối đi, liền thấy Thẩm Thanh Yến mặt đen sì quay lại.
Bỏ quên đồ à?
Còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã vòng tay ôm lấy vai tôi, xoay người dắt tôi rời khỏi đó.
Ba năm rồi, từ sau đám cưới, ngoài lúc làm lễ nắm tay, chúng tôi chưa từng có khoảng cách gần thế này.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: "Ngài Thẩm?"
Anh ta nhẹ ho một tiếng, giải thích: "Sáng nay bị paparazzi chụp được lúc làm thủ tục ly hôn ở cục dân chính. Bây giờ truyền thông tập trung quá đông ngoài sân bay."
"Vậy nên?"
"Chiều nay tôi có một dự án quốc tế quan trọng, nếu bây giờ tin ly hôn bị lộ ra ngoài thì không tiện lắm. Đành phải ủy khuất cô Lâm phối hợp đóng một vở kịch với tôi. Sau này tôi sẽ hậu tạ."
Tôi hiểu ra.
Ngay khoảnh khắc đèn flash của cánh phóng viên lóe lên, tôi lập tức đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Thanh Yến, thân mật dụi mặt vào gáy anh ta.
Anh ta hiển nhiên không ngờ tôi lại chơi lớn như vậy, cơ thể lập tức cứng đờ: "Cô làm gì đấy?"
Tôi khẽ cười: "Diễn xuất thôi, tôi chuyên nghiệp lắm."
Hơi thở tôi phả lên cổ áo anh ta, ánh mắt bỗng dừng lại trên một nốt ruồi nhỏ trên gáy anh ta.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Ể? Nốt ruồi này... sao trông quen thế?
5.
Chưa kịp nhìn kỹ, người đàn ông đã trực tiếp giữ lấy đầu tôi, kéo vào lòng mình. Hương nước hoa nam tính lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi, mùi hương này giống hệt loại tôi từng nhắc đến với Puppy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-van-chua-buong-tay/45-trong-thoi-gian-o-nhat-hy-vong-co-co-the-o-cung-khach-san-voi-toi-cung-han-che-tiep-xuc-voi-nguoi-khac-gioi.html.]
Không thể không thừa nhận, mặc dù Thẩm Thanh Yến hơi ngang tàng, nhưng gu thẩm mỹ lại rất ổn.
Rất nhanh sau đó, một đám phóng viên ồ ạt xông tới:
"Ngài Thẩm! Nghe nói hôm nay ngài và cô Lâm Trừng đã đi làm thủ tục ly hôn, có đúng không?"
"Ngài và cô Lâm Trừng chưa từng có tình cảm sao?"
"Là vì Tô Ân ư?"
"Ngài sẽ kết hôn với cô Tô Ân chứ?"
Mặc dù vệ sĩ và Tiểu Hồ cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn có vài phóng viên len lỏi tiến đến trước mặt.
Đối diện với những câu hỏi dồn dập, giọng Thẩm Thanh Yến pha chút lạnh lùng tức giận: "Tránh ra."
Nhưng ống kính phía trước không những không lùi lại, mà còn trực tiếp chĩa về phía tôi, người đang được anh ta bảo vệ trong lòng.
"Cô Tô Ân, có phải cô đã ép ngài Thẩm ly hôn không?"
"Cô Tô Ân! Trước đó cô và ngài Thẩm bị bắt gặp ra vào cùng một khách sạn. Lần này có phải là chính thức công khai không?"
Đưa tin đồn tình ái của Thẩm Thanh Yến thì thôi đi, nhưng giờ tôi đang đứng ở đây mà bọn họ lại nhận nhầm tôi thành Tô Ân? Hơi quá đáng rồi đấy!
Tôi lập tức kéo mũ trùm đầu xuống, giữ chặt ống kính, đẩy sát vào mặt mình: "Cậu vừa nói ai ép Thanh Yến nhà tôi ly hôn?"
Cả đám phóng viên xung quanh sững sờ. Người đối diện sắc mặt đặc sắc vô cùng, từ sợ hãi, ngạc nhiên rồi cuối cùng lại ánh lên vẻ phấn khích.
"Mẹ kiếp! Hóa ra là Lâm Thừa thật!"
Xung quanh lập tức náo động, ba năm tin đồn và nghi ngờ bỗng chốc sụp đổ.
"Nhanh chụp! Lần đầu xuất hiện cùng nhau, đây là tin tức lớn!"
Thấy đám phóng viên càng lúc càng kích động, Tiểu Hồ và vệ sĩ lập tức hộ tống chúng tôi vào thang máy, rồi đưa thẳng đến bãi đậu xe. Mãi đến khi vào trong xe, cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh với mái tóc hơi rối, nhướng mày hỏi: "Hóa ra ngài Thẩm thích Tô Ân?"
Anh ta cụp mắt, giơ tay chỉnh lại cổ tay áo: "Không quen."
Tôi cười khẩy trong lòng.
Còn giả vờ tiếp đi.
Thật ra chuyện anh ta thích Tô Ân cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tô Ân là tiểu hoa đán mới nổi trong giới giải trí, nhờ vào vai nữ phụ trong một bộ phim điện ảnh lớn mà bật lên. Hình tượng chủ yếu theo phong cách "ngây thơ gợi cảm", gần như tất cả đàn ông đều khó mà cưỡng lại vẻ ngoài và vóc dáng của cô ta.
Chỉ là cô gái này còn quá trẻ, lại vì được đạo diễn lớn lăng xê nên có phần kiêu ngạo. Thậm chí từng lớn tiếng trước truyền thông: "Có thể cân nhắc việc lấy cúp Ảnh hậu làm trò vui."
Nhưng cô ta không biết rằng, trước khi kết hôn, số lượng phim truyền hình và điện ảnh tôi tham gia không biết nhiều gấp bao nhiêu lần cô ta.
Còn về danh hiệu Ảnh hậu, mặc dù có lợi thế từ nhà họ Thẩm để nhận một số tài nguyên tốt, nhưng xét đến cùng vẫn là nhờ nỗ lực diễn xuất của tôi mà có được.
Còn cô ta thì sao? Dựa vào một khuôn mặt, vừa vào nghề đã được nâng đỡ lên tận mây xanh, diễn xuất chẳng có mấy, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng để nhập vai. Một lần thì còn chấp nhận được, nhưng về sau thì sao? Chẳng lẽ định cả đời chỉ diễn kiểu nhân vật "ngốc bạch ngọt" à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dã tâm của cô ta… Nhìn qua cũng khá hợp với Thẩm Thanh Yến đấy. Chỉ cần bám chắc được anh ta, muốn đứng vững trong giới giải trí cũng không khó.
Tôi chỉ cười mà không nói gì.
Thẩm Thanh Yến thấy tôi cười, cau mày: "Thật sự không quen."
Tôi lập tức gật đầu giúp anh ta tìm bậc thang để bước xuống: "Đúng, đúng, đám phóng viên này toàn thích suy diễn, ngài Thẩm đừng để bụng."
Dù gì cũng sắp ly hôn, anh ta quen ai hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Chỉ cần cô ta đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi vẫn có thể giữ hòa khí.
Nhưng nếu cô ta không an phận… tôi cũng chẳng ngại ra tay.
Ai cũng nghĩ tôi chỉ biết dựa vào Thẩm Thanh Yến, tin đồn hôn nhân rạn nứt lan truyền suốt thời gian qua, trên mạng còn đồn rằng nếu tôi rời khỏi nhà họ Thẩm, sẽ chẳng còn gì để bấu víu. Nhưng thực tế là ngoài diễn xuất, tôi cũng đã tích lũy không ít mối quan hệ và tài nguyên trong giới, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cho công ty quản lý của riêng mình. Còn hai anh trai của tôi cũng không phải ngồi không, giờ đây giấy phép xét duyệt phim truyền hình vẫn nằm trong tay cơ quan quản lý.
Nếu thật sự có chuyện gì, một cô gái chỉ dựa vào khuôn mặt để tạo dựng hình tượng "ngây thơ gợi cảm", e rằng chưa đủ sức đấu với tôi đâu.
Tôi chợt nhớ ra gì đó, liếc nhìn đồng hồ, vội đưa điện thoại cho anh ta xem địa chỉ: "Phiền ngài Thẩm đưa tôi đến đây trước. Buổi chiều tôi có một buổi phỏng vấn riêng."
Anh ta liếc nhìn màn hình, ra hiệu cho Tiểu Hồ chuyển địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe lao nhanh khỏi sân bay, bỏ lại xe của đám paparazzi phía sau.
Thẩm Thanh Yến dựa vào cửa xe, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cửa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau, anh ta mở miệng hỏi: "Tối nay cô Lâm sẽ ở đâu?"
Tôi sững người: "Ngài Thẩm có chuyện gì sao?"
Anh ta đáp: "Dự án hôm nay rất quan trọng với nhà họ Thẩm. Chuyện ly hôn bị chụp lại cũng không sao, nhưng nếu truyền thông làm ầm lên quá mức, tôi sẽ gặp rắc rối."
Ly hôn là do tôi đề nghị, ý anh ta là nếu dự án thất bại, tôi cũng có phần trách nhiệm?
Tôi cười nhạt: "Ý ngài Thẩm là?"
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt mang theo vẻ không cho phép từ chối:
"Tối nay tôi sẽ cho người đến đón cô. Trong thời gian ở Nhật, hy vọng cô có thể ở cùng khách sạn với tôi, cũng hạn chế tiếp xúc với người khác giới."
"..."
"Tôi biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng cô Lâm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hậu tạ."
Lại hậu tạ. Hôm nay nghe hai lần rồi, không biết là thật hay giả đây?
Nhưng cúi đầu trước thực tế cũng là một lựa chọn. Nếu làm mất lòng anh ta, tôi cũng không thể thoải mái trong giới giải trí. Dù sao sau khi ly hôn cũng không cần gặp lại nữa, coi như bán cho anh ta chút thể diện.
Tôi mỉm cười: "Ngài Thẩm khách sáo rồi, đây là điều tôi nên làm."